古诗词

送清江王守赴召

杨万里

世言富贵易得家世难,有贤父兄子弟未渠贤。shì yán fù guì yì dé jiā shì nán,yǒu xián fù xiōng zi dì wèi qú xián。
君不见祖孙父子兄与弟,根兰树玉枝亦桂。jūn bù jiàn zǔ sūn fù zi xiōng yǔ dì,gēn lán shù yù zhī yì guì。
魏晋以来谁子家,只数江淮一王氏。wèi jìn yǐ lái shuí zi jiā,zhǐ shù jiāng huái yī wáng shì。
世言淮水若绝渠不昌,不知淮水有绝渠更长。shì yán huái shuǐ ruò jué qú bù chāng,bù zhī huái shuǐ yǒu jué qú gèng zhǎng。
请看南朝到吾宋,中间人物无阙空。qǐng kàn nán cháo dào wú sòng,zhōng jiān rén wù wú quē kōng。
有曾有旦继茂弘,即今紫枢继子明。yǒu céng yǒu dàn jì mào hóng,jí jīn zǐ shū jì zi míng。
昔才一人今三人,后者玉振前金声。xī cái yī rén jīn sān rén,hòu zhě yù zhèn qián jīn shēng。
阿枢更有金玉阿兄子,两有刚方兼岂弟。ā shū gèng yǒu jīn yù ā xiōng zi,liǎng yǒu gāng fāng jiān qǐ dì。
清江五马来自东,三年一日一春风。qīng jiāng wǔ mǎ lái zì dōng,sān nián yī rì yī chūn fēng。
又闻一节唤归去,父老拦街遮不住。yòu wén yī jié huàn guī qù,fù lǎo lán jiē zhē bù zhù。
唤它父老且细听,朝家也要好公卿。huàn tā fù lǎo qiě xì tīng,cháo jiā yě yào hǎo gōng qīng。
父老莫与朝家争,打鼓发船催速行。fù lǎo mò yǔ cháo jiā zhēng,dǎ gǔ fā chuán cuī sù xíng。
杨万里

杨万里

杨万里,字廷秀,号诚斋,男,汉族。吉州吉水(今江西省吉水县)人。南宋杰出诗人,与尤袤、范成大、陆游合称南宋“中兴四大诗人”、“南宋四大家”。 杨万里的作品>>

猜您喜欢

探春

杨万里

五日才能一日来,眼生方觉有春回。wǔ rì cái néng yī rì lái,yǎn shēng fāng jué yǒu chūn huí。
向来日日频来探,只道园花不肯开。xiàng lái rì rì pín lái tàn,zhǐ dào yuán huā bù kěn kāi。

理发

杨万里

发脱心知不再生,新年底急顿星星。fā tuō xīn zhī bù zài shēng,xīn nián dǐ jí dùn xīng xīng。
城边老柳也欺我,春里满头依旧青。chéng biān lǎo liǔ yě qī wǒ,chūn lǐ mǎn tóu yī jiù qīng。

晚照

杨万里

闲对斜阳数隙尘,何曾万事一关身。xián duì xié yáng shù xì chén,hé céng wàn shì yī guān shēn。
汤瓶得火自相语,酒盏为人先作春。tāng píng dé huǒ zì xiāng yǔ,jiǔ zhǎn wèi rén xiān zuò chūn。

晚晴二首

杨万里

风收点滴晓檐声,云放朦胧晚日明。fēng shōu diǎn dī xiǎo yán shēng,yún fàng méng lóng wǎn rì míng。
杨柳染丝才喜雨,梅花泣玉却祈晴。yáng liǔ rǎn sī cái xǐ yǔ,méi huā qì yù què qí qíng。

晚晴二首

杨万里

先生老态似枯禅,解后东风也欲颠。xiān shēng lǎo tài shì kū chán,jiě hòu dōng fēng yě yù diān。
才雨便晴寒便暖,四时佳处是春天。cái yǔ biàn qíng hán biàn nuǎn,sì shí jiā chù shì chūn tiān。

正月将晦繁星满天

杨万里

兔冷蟾寒不出时,群仙无睡尚游嬉。tù lěng chán hán bù chū shí,qún xiān wú shuì shàng yóu xī。
可怜深夜无灯火,碧玉枰前暗着棋。kě lián shēn yè wú dēng huǒ,bì yù píng qián àn zhe qí。

辞满代者未至

杨万里

一麾来此恰三年,到得终更分外难。yī huī lái cǐ qià sān nián,dào dé zhōng gèng fēn wài nán。
老眼看灯浑作晕,愁心得酒不成欢。lǎo yǎn kàn dēng hún zuò yūn,chóu xīn dé jiǔ bù chéng huān。

春寒初晴

杨万里

峭寒穿屋透衣裘,欺得诗人两鬓秋。qiào hán chuān wū tòu yī qiú,qī dé shī rén liǎng bìn qiū。
从此莫教三日暖,花开花落却成愁。cóng cǐ mò jiào sān rì nuǎn,huā kāi huā luò què chéng chóu。

春半闻归雁

杨万里

春光深浅没人知,我正南归雁北归。chūn guāng shēn qiǎn méi rén zhī,wǒ zhèng nán guī yàn běi guī。
头上一声如话别,一生长是背人飞。tóu shàng yī shēng rú huà bié,yī shēng zhǎng shì bèi rén fēi。

毗陵辞满出舍添倅厅

杨万里

小住丞厅更一旬,客魂先入故乡春。xiǎo zhù chéng tīng gèng yī xún,kè hún xiān rù gù xiāng chūn。
未离鼓角声中梦,已是谯门外面人。wèi lí gǔ jiǎo shēng zhōng mèng,yǐ shì qiáo mén wài miàn rén。

行圃二首其二

杨万里

澹天薄日倦春游,苍桧丛篁引径幽。dàn tiān báo rì juàn chūn yóu,cāng guì cóng huáng yǐn jìng yōu。
忽有小风人未觉,荠花无数总摇头。hū yǒu xiǎo fēng rén wèi jué,jì huā wú shù zǒng yáo tóu。

上印有日代者未至

杨万里

不是新人不肯来,天教老子小徘徊。bù shì xīn rén bù kěn lái,tiān jiào lǎo zi xiǎo pái huái。
坐看桃李缤纷落,等得酴醾烂熳开。zuò kàn táo lǐ bīn fēn luò,děng dé tú mí làn màn kāi。

春望二首

杨万里

春光放尽百花房,开到林檎与海棠。chūn guāng fàng jǐn bǎi huā fáng,kāi dào lín qín yǔ hǎi táng。
青却子城千树柳,高枝犹有一梢黄。qīng què zi chéng qiān shù liǔ,gāo zhī yóu yǒu yī shāo huáng。

春望二首

杨万里

掠削娇云放嫩晴,三朝五日即清明。lüè xuē jiāo yún fàng nèn qíng,sān cháo wǔ rì jí qīng míng。
垂杨幸自风流杀,莫著啼乌只著莺。chuí yáng xìng zì fēng liú shā,mò zhù tí wū zhǐ zhù yīng。

游翟园三首

杨万里

花枝劣相絓人衣,蜂子颠狂触面皮。huā zhī liè xiāng guà rén yī,fēng zi diān kuáng chù miàn pí。
一巷海棠千架锦,两堤杨柳万窝丝。yī xiàng hǎi táng qiān jià jǐn,liǎng dī yáng liǔ wàn wō sī。