古诗词

寄题安福刘道协涌翠楼

杨万里

读书台南山绕屋,恰如万簪削青玉。dú shū tái nán shān rào wū,qià rú wàn zān xuē qīng yù。
读书台北山更多,又似碧海跃万波。dú shū tái běi shān gèng duō,yòu shì bì hǎi yuè wàn bō。
台边高人子刘子,架楼南北山围里。tái biān gāo rén zi liú zi,jià lóu nán běi shān wéi lǐ。
醉中领客上上头,忽惊平地翠浪浮。zuì zhōng lǐng kè shàng shàng tóu,hū jīng píng dì cuì làng fú。
一浪抛云入天半,众浪翻空湿银汉。yī làng pāo yún rù tiān bàn,zhòng làng fān kōng shī yín hàn。
砰轰打到栏干前,天跳地踔乾坤颠。pēng hōng dǎ dào lán gàn qián,tiān tiào dì chuō qián kūn diān。
主宾拍手呼钓船,定眼看来还不然,只是南北几点山。zhǔ bīn pāi shǒu hū diào chuán,dìng yǎn kàn lái hái bù rán,zhǐ shì nán běi jǐ diǎn shān。
杨万里

杨万里

杨万里,字廷秀,号诚斋,男,汉族。吉州吉水(今江西省吉水县)人。南宋杰出诗人,与尤袤、范成大、陆游合称南宋“中兴四大诗人”、“南宋四大家”。 杨万里的作品>>

猜您喜欢

宿新丰坊咏瓶中牡丹因怀故园二首

杨万里

天下花王绝世无,侬家移得洛徽苏。tiān xià huā wáng jué shì wú,nóng jiā yí dé luò huī sū。
花头每朵一千叶,亲手前春五百株。huā tóu měi duǒ yī qiān yè,qīn shǒu qián chūn wǔ bǎi zhū。
雪白猩红相映带,娇黄酽紫更敷腴。xuě bái xīng hóng xiāng yìng dài,jiāo huáng yàn zǐ gèng fū yú。
乡魂开眼归将去,飞过长江彭蠡湖。xiāng hún kāi yǎn guī jiāng qù,fēi guò zhǎng jiāng péng lí hú。

新路店道中

杨万里

去秋行部惨山容,得似春山意态浓。qù qiū xíng bù cǎn shān róng,dé shì chūn shān yì tài nóng。
嫩绿峰当新雨后,乱红花发烂晴中。nèn lǜ fēng dāng xīn yǔ hòu,luàn hóng huā fā làn qíng zhōng。
仙姿玉骨丹青写,雾鬓风鬟锦绣幪。xiān zī yù gǔ dān qīng xiě,wù bìn fēng huán jǐn xiù méng。
染得笔头生五色,急将描取入诗筒。rǎn dé bǐ tóu shēng wǔ sè,jí jiāng miáo qǔ rù shī tǒng。

宿白云山奉圣禅寺

杨万里

径夹长松照地青,眼看高阁与云平。jìng jiā zhǎng sōng zhào dì qīng,yǎn kàn gāo gé yǔ yún píng。
出林殿脊先知寺,满路花枝未见莺。chū lín diàn jí xiān zhī sì,mǎn lù huā zhī wèi jiàn yīng。
上到峰头千嶂合,下临岭脚一溪横。shàng dào fēng tóu qiān zhàng hé,xià lín lǐng jiǎo yī xī héng。
山寒入骨冰相似,冰杀人来却道清。shān hán rù gǔ bīng xiāng shì,bīng shā rén lái què dào qīng。

过宁国县

杨万里

薄日烘云未作霞,好峰怯冷著轻纱。báo rì hōng yún wèi zuò xiá,hǎo fēng qiè lěng zhù qīng shā。
绝怜山色能随我,政用花时不在家。jué lián shān sè néng suí wǒ,zhèng yòng huā shí bù zài jiā。
骑吏那愁千里远,牡丹各插一枝斜。qí lì nà chóu qiān lǐ yuǎn,mǔ dān gè chā yī zhī xié。
细看文脊空多肉,不似青阳看九华。xì kàn wén jí kōng duō ròu,bù shì qīng yáng kàn jiǔ huá。

明发周村弯

杨万里

不住宽乡住瓮门,那知世上有乾坤。bù zhù kuān xiāng zhù wèng mén,nà zhī shì shàng yǒu qián kūn。
环将峻岭包深谷,围出馀天与别村。huán jiāng jùn lǐng bāo shēn gǔ,wéi chū yú tiān yǔ bié cūn。
茅屋相挨无著处,花溪百摺不教奔。máo wū xiāng āi wú zhù chù,huā xī bǎi zhé bù jiào bēn。
江淮地迥寒无价,宣歙山寒更莫论。jiāng huái dì jiǒng hán wú jià,xuān shè shān hán gèng mò lùn。

过主岭

杨万里

昨日山行尚有村,今朝岭塞更无门。zuó rì shān xíng shàng yǒu cūn,jīn cháo lǐng sāi gèng wú mén。
仰攀苔磴上绝顶,却倒篮舆下峻峦。yǎng pān tái dèng shàng jué dǐng,què dào lán yú xià jùn luán。
身觉去天才寸许,岸临无地不堪看。shēn jué qù tiān cái cùn xǔ,àn lín wú dì bù kān kàn。
前头尚有芙蓉在,此岭难登未是难。qián tóu shàng yǒu fú róng zài,cǐ lǐng nán dēng wèi shì nán。

安乐庙头

杨万里

谁遣诗家酷爱山,爱山说得口澜翻。shuí qiǎn shī jiā kù ài shān,ài shān shuō dé kǒu lán fān。
千峰万岭争投奔,一陟三休却倦烦。qiān fēng wàn lǐng zhēng tóu bēn,yī zhì sān xiū què juàn fán。
堆案满前何处著,枯肠饱后岂能餐。duī àn mǎn qián hé chù zhù,kū cháng bǎo hòu qǐ néng cān。
残岚剩翠浑无用,包寄金陵同社看。cán lán shèng cuì hún wú yòng,bāo jì jīn líng tóng shè kàn。

未至安乐坊隔林望见霜铿岭两峰特奇

杨万里

天知老子厌凡山,别放潜瑰伏宝看。tiān zhī lǎo zi yàn fán shān,bié fàng qián guī fú bǎo kàn。
一行横林遮岭脚,两峰如笋出云端。yī xíng héng lín zhē lǐng jiǎo,liǎng fēng rú sǔn chū yún duān。
举头瞥见还惊遁,到骨清奇特地寒。jǔ tóu piē jiàn hái jīng dùn,dào gǔ qīng qí tè dì hán。
彼此相遭有缘法,悔将嗔喜触巑岏。bǐ cǐ xiāng zāo yǒu yuán fǎ,huǐ jiāng chēn xǐ chù cuán wán。

过胡骆坑二首

杨万里

说尽山寒未识寒,此间寒不是人间。shuō jǐn shān hán wèi shí hán,cǐ jiān hán bù shì rén jiān。
岩崖泉冻琉璃涧,冰雪云封翡翠山。yán yá quán dòng liú lí jiàn,bīng xuě yún fēng fěi cuì shān。
一担衣裳都著尽,两边窗子更深关。yī dān yī shang dōu zhù jǐn,liǎng biān chuāng zi gèng shēn guān。
耸肩缩颈仍呵手,无策能温两脚顽。sǒng jiān suō jǐng réng hē shǒu,wú cè néng wēn liǎng jiǎo wán。

过胡骆坑二首

杨万里

已被山寒病老身,车徒溪涉更艰勤。yǐ bèi shān hán bìng lǎo shēn,chē tú xī shè gèng jiān qín。
雾皆成点元非雨,日出多时未脱云。wù jiē chéng diǎn yuán fēi yǔ,rì chū duō shí wèi tuō yún。
猿鸟一声人不见,松杉四塞径无痕。yuán niǎo yī shēng rén bù jiàn,sōng shān sì sāi jìng wú hén。
十分晴暖侬何福,肯借曦光三五分。shí fēn qíng nuǎn nóng hé fú,kěn jiè xī guāng sān wǔ fēn。

宣歙道中

杨万里

天齐玉立万孱颜,三日深行紫翠间。tiān qí yù lì wàn càn yán,sān rì shēn xíng zǐ cuì jiān。
便是昨来千佛阁,望中见此两州山。biàn shì zuó lái qiān fú gé,wàng zhōng jiàn cǐ liǎng zhōu shān。
诗家寒刮少陵骨,宫样高梳西子鬟。shī jiā hán guā shǎo líng gǔ,gōng yàng gāo shū xī zi huán。
只好遥看莫登览,今晨登处鬓都斑。zhǐ hǎo yáo kàn mò dēng lǎn,jīn chén dēng chù bìn dōu bān。

新安江水自绩溪发源

杨万里

金陵江水只咸腥,敢望新安江水清。jīn líng jiāng shuǐ zhǐ xián xīng,gǎn wàng xīn ān jiāng shuǐ qīng。
皱底玻璃还解动,莹然酃渌却消酲。zhòu dǐ bō lí hái jiě dòng,yíng rán líng lù què xiāo chéng。
泉从山骨无泥气,玉漱花汀作佩声。quán cóng shān gǔ wú ní qì,yù shù huā tīng zuò pèi shēng。
水记茶经都未识,谪仙句里万年名。shuǐ jì chá jīng dōu wèi shí,zhé xiān jù lǐ wàn nián míng。

宿黄土龛五更闻子规

杨万里

通宵不睡睡方奇,梦里惊闻新子规。tōng xiāo bù shuì shuì fāng qí,mèng lǐ jīng wén xīn zi guī。
只是一声已肠断,况当三月落花时。zhǐ shì yī shēng yǐ cháng duàn,kuàng dāng sān yuè luò huā shí。
不论客子愁无那,便遣家人听亦悲。bù lùn kè zi chóu wú nà,biàn qiǎn jiā rén tīng yì bēi。
归到江西归始了,江东归得未为归。guī dào jiāng xī guī shǐ le,jiāng dōng guī dé wèi wèi guī。

明发黄土龛过高路

杨万里

又过峥嵘两峡间,也无溪水也无田。yòu guò zhēng róng liǎng xiá jiān,yě wú xī shuǐ yě wú tián。
岭云放脚寒垂地,山麦掀髯翠拂天。lǐng yún fàng jiǎo hán chuí dì,shān mài xiān rán cuì fú tiān。
碧玉屏风吹不倒,青绫步障买无钱。bì yù píng fēng chuī bù dào,qīng líng bù zhàng mǎi wú qián。
诗人富贵非人世,犹自凄凉意惘然。shī rén fù guì fēi rén shì,yóu zì qī liáng yì wǎng rán。

晨炊泉水塘村店无肉只卖笋蕨嘲亭父

杨万里

屠门深闭底须愁,土锉无烟也莫羞。tú mén shēn bì dǐ xū chóu,tǔ cuò wú yān yě mò xiū。
笋便落林犹胜肉,蕨才出土更烧油。sǔn biàn luò lín yóu shèng ròu,jué cái chū tǔ gèng shāo yóu。
万钱下箸今安在,一饭流匙饱即休。wàn qián xià zhù jīn ān zài,yī fàn liú shi bǎo jí xiū。
吾道藜羹元不糁,至今讳杀古陈州。wú dào lí gēng yuán bù sǎn,zhì jīn huì shā gǔ chén zhōu。