古诗词

游雪峰院书所见院在开元寺之西越王楼之东盖小院也

唐庚

东家既峥嵘,西邻亦棱层。dōng jiā jì zhēng róng,xī lín yì léng céng。
那知齐鲁间,有此蕞尔滕。nà zhī qí lǔ jiān,yǒu cǐ zuì ěr téng。
僻路少人到,掣铃小童应。pì lù shǎo rén dào,chè líng xiǎo tóng yīng。
松扉迫窄入,石磴敧危登。sōng fēi pò zhǎi rù,shí dèng jī wēi dēng。
迎门老尨吠,画壁苍龙腾。yíng mén lǎo máng fèi,huà bì cāng lóng téng。
庭除静如眼,几席不受蝇。tíng chú jìng rú yǎn,jǐ xí bù shòu yíng。
青焚日日香,明续年年灯。qīng fén rì rì xiāng,míng xù nián nián dēng。
土盆养幽花,古木缠枯藤。tǔ pén yǎng yōu huā,gǔ mù chán kū téng。
虽小亦自足,无亏岂须增。suī xiǎo yì zì zú,wú kuī qǐ xū zēng。
忆昨苦盛夏,数来避繁蒸。yì zuó kǔ shèng xià,shù lái bì fán zhēng。
每借安禅榻,曲此昼眠肱。měi jiè ān chán tà,qū cǐ zhòu mián gōng。
日月当几何,霜雪遂严凝。rì yuè dāng jǐ hé,shuāng xuě suì yán níng。
慈竹犹疏疏,恶风遂朋朋。cí zhú yóu shū shū,è fēng suì péng péng。
作诗书屋壁,扫灭听寺僧。zuò shī shū wū bì,sǎo miè tīng sì sēng。

唐庚

唐庚,1070年~1120年在世,北宋诗人。字子西,人称鲁国先生。眉州丹棱(今属四川眉山市丹棱县)唐河乡人。哲宗绍圣(一○九四)进士(清光绪《丹棱县志》卷六),徽宗大观中为宗子博士。经宰相张商英推荐,授提举京畿常平。商英罢相,庚亦被贬,谪居惠州。后遇赦北归,复官承议郎,提举上清太平宫。后于返蜀道中病逝。 唐庚的作品>>

猜您喜欢

城上怨

唐庚

雨似悬河风似箭,风号雨驰寒刮面。yǔ shì xuán hé fēng shì jiàn,fēng hào yǔ chí hán guā miàn。
何处巡城老健儿,城上讴吟自哀怨。hé chù xún chéng lǎo jiàn ér,chéng shàng ōu yín zì āi yuàn。
不知底事偏苦伤,声高声低哀思长。bù zhī dǐ shì piān kǔ shāng,shēng gāo shēng dī āi sī zhǎng。
戍边役重畏酷法,去国年多思故乡。shù biān yì zhòng wèi kù fǎ,qù guó nián duō sī gù xiāng。
城上歌时夜方半,正是孤斋醉魂断。chéng shàng gē shí yè fāng bàn,zhèng shì gū zhāi zuì hún duàn。
和风和雨两三声,推枕投衾坐长叹。hé fēng hé yǔ liǎng sān shēng,tuī zhěn tóu qīn zuò zhǎng tàn。
传闻边警动熙河,战士连年不解戈。chuán wén biān jǐng dòng xī hé,zhàn shì lián nián bù jiě gē。
今夜风号雨驰处,城上哀怨知几何。jīn yè fēng hào yǔ chí chù,chéng shàng āi yuàn zhī jǐ hé。

别句

唐庚

巴江滟滟巴山空,十里五里蕉花红。bā jiāng yàn yàn bā shān kōng,shí lǐ wǔ lǐ jiāo huā hóng。
少年锐意立功业,破烟一棹轻如风。shǎo nián ruì yì lì gōng yè,pò yān yī zhào qīng rú fēng。
却思三岁相欢聚,说剑论诗轻李杜。què sī sān suì xiāng huān jù,shuō jiàn lùn shī qīng lǐ dù。
平生不作女儿悲,今日为君重回顾。píng shēng bù zuò nǚ ér bēi,jīn rì wèi jūn zhòng huí gù。

春日杂言二首

唐庚

官居双海棠,何年植庭中。guān jū shuāng hǎi táng,hé nián zhí tíng zhōng。
风流二月间,照耀一室红。fēng liú èr yuè jiān,zhào yào yī shì hóng。
浑家惜此花,具饮呼乃翁。hún jiā xī cǐ huā,jù yǐn hū nǎi wēng。
翁虽怯杯觞,意难逆儿童。wēng suī qiè bēi shāng,yì nán nì ér tóng。
臈醽十分深,白眼一引空。là líng shí fēn shēn,bái yǎn yī yǐn kōng。
醉时忘华颠,浩歌满东风。zuì shí wàng huá diān,hào gē mǎn dōng fēng。

春日杂言二首

唐庚

庭前杨柳枝,春来蔚然绿。tíng qián yáng liǔ zhī,chūn lái wèi rán lǜ。
老翁鬓边青,已去不可复。lǎo wēng bìn biān qīng,yǐ qù bù kě fù。
举杯属春风,此理竟如何。jǔ bēi shǔ chūn fēng,cǐ lǐ jìng rú hé。
转首飞杨花,春风自蹉跎。zhuǎn shǒu fēi yáng huā,chūn fēng zì cuō tuó。

览镜

唐庚

昔我先君子,德与形气俱。xī wǒ xiān jūn zi,dé yǔ xíng qì jù。
褒衣佩长剑,轩昂真丈夫。bāo yī pèi zhǎng jiàn,xuān áng zhēn zhàng fū。
我生困多难,乃类山泽癯。wǒ shēng kùn duō nán,nǎi lèi shān zé qú。
头目颇獐鼠,愧忝虎豹驹。tóu mù pǒ zhāng shǔ,kuì tiǎn hǔ bào jū。
太仓五斗米,足食蕞尔躯。tài cāng wǔ dòu mǐ,zú shí zuì ěr qū。
谁能向天子,号饥诉侏儒。shuí néng xiàng tiān zi,hào jī sù zhū rú。

客至

唐庚

山头竹万个,风来玉相戛。shān tóu zhú wàn gè,fēng lái yù xiāng jiá。
下有屋数间,萧然如佛刹。xià yǒu wū shù jiān,xiāo rán rú fú shā。
门无车马喧,幽径芳草茁。mén wú chē mǎ xuān,yōu jìng fāng cǎo zhuó。
隔窗识君声,遽起投笔札。gé chuāng shí jūn shēng,jù qǐ tóu bǐ zhá。
黄鸡未啄黍,环堵无可杀。huáng jī wèi zhuó shǔ,huán dǔ wú kě shā。
园蔬煮淡泊,山泉啜甘滑。yuán shū zhǔ dàn pō,shān quán chuài gān huá。
何以乐嘉宾,春禽日嘲哳。hé yǐ lè jiā bīn,chūn qín rì cháo zhā。

寄题张志行醉峰亭

唐庚

先生饱酝藉,表里皆纯粹。xiān shēng bǎo yùn jí,biǎo lǐ jiē chún cuì。
独推糟与粕,施之为政事。dú tuī zāo yǔ pò,shī zhī wèi zhèng shì。
百里饮其德,陶陶有欢意。bǎi lǐ yǐn qí dé,táo táo yǒu huān yì。
馀醺落嘉陵,一江醇酒味。yú xūn luò jiā líng,yī jiāng chún jiǔ wèi。
沉酣到山骨,颓然偃苍翠。chén hān dào shān gǔ,tuí rán yǎn cāng cuì。
亭中时把酒,坐对青山醉。tíng zhōng shí bǎ jiǔ,zuò duì qīng shān zuì。
醉乡在何许,只此中间是。zuì xiāng zài hé xǔ,zhǐ cǐ zhōng jiān shì。
先生况多文,为续醉乡记。xiān shēng kuàng duō wén,wèi xù zuì xiāng jì。

闻东坡贬惠州

唐庚

元气脱形数,运动天地内。yuán qì tuō xíng shù,yùn dòng tiān dì nèi。
东坡未离人,岂比元气大。dōng pō wèi lí rén,qǐ bǐ yuán qì dà。
天地不能容,伸舒辄有碍。tiān dì bù néng róng,shēn shū zhé yǒu ài。
低头不能仰,闭口焉敢欬。dī tóu bù néng yǎng,bì kǒu yān gǎn kài。
东坡坦率老,局促因难耐。dōng pō tǎn lǜ lǎo,jú cù yīn nán nài。
何当与道俱,逍遥天地外。hé dāng yǔ dào jù,xiāo yáo tiān dì wài。

寄郭潜夫

唐庚

我昔游泸江,泛舟奔楚宫。wǒ xī yóu lú jiāng,fàn zhōu bēn chǔ gōng。
黔江自南来,胥会涪之东。qián jiāng zì nán lái,xū huì fú zhī dōng。
黔江清且碧,泸江浊而红。qián jiāng qīng qiě bì,lú jiāng zhuó ér hóng。
红碧不相入,分流如卧虹。hóng bì bù xiāng rù,fēn liú rú wò hóng。
群潴激湍涛,汹涌成战攻。qún zhū jī tuān tāo,xiōng yǒng chéng zhàn gōng。
须臾尽变浊,混混颜色同。xū yú jǐn biàn zhuó,hùn hùn yán sè tóng。
清固不胜浊,此理天下通。qīng gù bù shèng zhuó,cǐ lǐ tiān xià tōng。
君视开成间,牛李争长雄。jūn shì kāi chéng jiān,niú lǐ zhēng zhǎng xióng。
要之赞皇子,不胜太牢公。yào zhī zàn huáng zi,bù shèng tài láo gōng。
物理自古然,徘徊叹无穷。wù lǐ zì gǔ rán,pái huái tàn wú qióng。

病鹤行

唐庚

鹤兮鹤兮何处来,秋江静兮芦花开。hè xī hè xī hé chù lái,qiū jiāng jìng xī lú huā kāi。
波痕侵月白皑皑,千声万声鸣哀哀。bō hén qīn yuè bái ái ái,qiān shēng wàn shēng míng āi āi。
不飞不翔不饮啄,骨瘠棱棱瘦如削。bù fēi bù xiáng bù yǐn zhuó,gǔ jí léng léng shòu rú xuē。
冰姿玉质仅生存,雪羽霜毛半零落。bīng zī yù zhì jǐn shēng cún,xuě yǔ shuāng máo bàn líng luò。
鹤兮鹤兮何郁郁,我知尔是冲天物。hè xī hè xī hé yù yù,wǒ zhī ěr shì chōng tiān wù。
芝田就养孤高情,瑶池洗出神仙骨。zhī tián jiù yǎng gū gāo qíng,yáo chí xǐ chū shén xiān gǔ。
传闻仙岛冥冥中,水晶甃作蓬莱宫。chuán wén xiān dǎo míng míng zhōng,shuǐ jīng zhòu zuò péng lái gōng。
祥烟瑞雾常蒙蒙,好将六翮抟仙风。xiáng yān ruì wù cháng méng méng,hǎo jiāng liù hé tuán xiān fēng。

寄郭虞卿

唐庚

读书老益苦,潇洒比元澹。dú shū lǎo yì kǔ,xiāo sǎ bǐ yuán dàn。
直行不由径,慎独肯欺闇。zhí xíng bù yóu jìng,shèn dú kěn qī àn。
如何已鸿冥,犹复见蜉撼。rú hé yǐ hóng míng,yóu fù jiàn fú hàn。
寡和郢中曲,忍辱渔阳掺。guǎ hé yǐng zhōng qū,rěn rǔ yú yáng càn。
斗筲彼常态,义命吾何憾。dòu shāo bǐ cháng tài,yì mìng wú hé hàn。
屈伸固有时,佳境当徐啖。qū shēn gù yǒu shí,jiā jìng dāng xú dàn。

题温泉观

唐庚

温泉宫里行人宿,温泉池上行人浴。wēn quán gōng lǐ xíng rén sù,wēn quán chí shàng xíng rén yù。
人自多情感盛衰,泉固无心任荣辱。rén zì duō qíng gǎn shèng shuāi,quán gù wú xīn rèn róng rǔ。
细路蟠蟠入疏竹,万年秦山皆在目。xì lù pán pán rù shū zhú,wàn nián qín shān jiē zài mù。
吾皇高拱九重深,一株松萝为谁绿。wú huáng gāo gǒng jiǔ zhòng shēn,yī zhū sōng luó wèi shuí lǜ。

题洪川驿

唐庚

倦游征人鬓欲丝,膏车秣马东南驰。juàn yóu zhēng rén bìn yù sī,gāo chē mò mǎ dōng nán chí。
出门四顾迷路岐,闭户却坐愁支颐。chū mén sì gù mí lù qí,bì hù què zuò chóu zhī yí。
鱼生釜灶鼠巢枝,夏畦千里成陂池。yú shēng fǔ zào shǔ cháo zhī,xià qí qiān lǐ chéng bēi chí。
吾皇致治方无为,淫雨破块天何知。wú huáng zhì zhì fāng wú wèi,yín yǔ pò kuài tiān hé zhī。
劝君饮酒君勿疑,行使止尼良由时。quàn jūn yǐn jiǔ jūn wù yí,xíng shǐ zhǐ ní liáng yóu shí。
未逃形数皆有涯,此独未信无穷期。wèi táo xíng shù jiē yǒu yá,cǐ dú wèi xìn wú qióng qī。

食笋行

唐庚

半夜春山试雷雨,惊起蛰龙初出土。bàn yè chūn shān shì léi yǔ,jīng qǐ zhé lóng chū chū tǔ。
野人不惜苍苔古,掘得嘉餐自烧煮。yě rén bù xī cāng tái gǔ,jué dé jiā cān zì shāo zhǔ。
满盘明玉远飘风,一箸鲈鱼味差苦。mǎn pán míng yù yuǎn piāo fēng,yī zhù lú yú wèi chà kǔ。
竹斋食罢竹阴午,竹里行吟傲簪组。zhú zhāi shí bà zhú yīn wǔ,zhú lǐ xíng yín ào zān zǔ。
君夸食肉君固卑,我夸食笋我亦痴。jūn kuā shí ròu jūn gù bēi,wǒ kuā shí sǔn wǒ yì chī。
阿蛮丰腻飞燕瘦,意态虽异要皆奇。ā mán fēng nì fēi yàn shòu,yì tài suī yì yào jiē qí。
君不见天随先生贫食杞,又不见关中客卿肥刺齿。jūn bù jiàn tiān suí xiān shēng pín shí qǐ,yòu bù jiàn guān zhōng kè qīng féi cì chǐ。
丰俭不齐皆有理,彼此相忘聊尔耳。fēng jiǎn bù qí jiē yǒu lǐ,bǐ cǐ xiāng wàng liáo ěr ěr。

题史廷直郊居

唐庚

黄金转手尽,郊居掩清昼。huáng jīn zhuǎn shǒu jǐn,jiāo jū yǎn qīng zhòu。
山容凉肺腑,竹意净怀袖。shān róng liáng fèi fǔ,zhú yì jìng huái xiù。
入门编简香,无复更铜臭。rù mén biān jiǎn xiāng,wú fù gèng tóng chòu。
君看道南院,岂识元德秀。jūn kàn dào nán yuàn,qǐ shí yuán dé xiù。