古诗词

李仲高石君堂

王灼

三吴黑风吹地拆,太湖浪高一千尺。sān wú hēi fēng chuī dì chāi,tài hú làng gāo yī qiān chǐ。
龟鼋两山压湖心,岁岁飞涛恣冲射。guī yuán liǎng shān yā hú xīn,suì suì fēi tāo zì chōng shè。
山骨虽坚亦破碎,穴穿根断瑰奇出。shān gǔ suī jiān yì pò suì,xué chuān gēn duàn guī qí chū。
古来石品称上首,罗浮天竺乃其乙。gǔ lái shí pǐn chēng shàng shǒu,luó fú tiān zhú nǎi qí yǐ。
吴蜀相望天东西,而从何处得此石。wú shǔ xiāng wàng tiān dōng xī,ér cóng hé chù dé cǐ shí。
初逢颇惊丑怪状,徐视不见镌镵迹。chū féng pǒ jīng chǒu guài zhuàng,xú shì bù jiàn juān chán jì。
月暗烟昏鬼神怒,沙平草短狻猊掷。yuè àn yān hūn guǐ shén nù,shā píng cǎo duǎn suān ní zhì。
或云王孟窃据时,曾是宣华苑中物。huò yún wáng mèng qiè jù shí,céng shì xuān huá yuàn zhōng wù。
奸雄败灭化为土,独此顽然苍玉立。jiān xióng bài miè huà wèi tǔ,dú cǐ wán rán cāng yù lì。
流落几家到李氏,命名以君相主客。liú luò jǐ jiā dào lǐ shì,mìng míng yǐ jūn xiāng zhǔ kè。
为君榜堂诧乡人,爱赏不啻连城璧。wèi jūn bǎng táng chà xiāng rén,ài shǎng bù chì lián chéng bì。
金珰中官来奉使,一时气燄手可炙。jīn dāng zhōng guān lái fèng shǐ,yī shí qì yàn shǒu kě zhì。
利诱威胁拟夺去,仲高誓死君之侧。lì yòu wēi xié nǐ duó qù,zhòng gāo shì sǐ jūn zhī cè。
先世所宝吾敢坠,贵人缩首三叹息。xiān shì suǒ bǎo wú gǎn zhuì,guì rén suō shǒu sān tàn xī。
会昌丞相乃远祖,嗜好夙有烟霞癖。huì chāng chéng xiāng nǎi yuǎn zǔ,shì hǎo sù yǒu yān xiá pǐ。
平泉山居付梦想,石上刻字空照日。píng quán shān jū fù mèng xiǎng,shí shàng kè zì kōng zhào rì。
朱崖精爽虽可畏,洛阳群盗旋充斥。zhū yá jīng shuǎng suī kě wèi,luò yáng qún dào xuán chōng chì。
故知幽胜岂易保,天公似向人间惜。gù zhī yōu shèng qǐ yì bǎo,tiān gōng shì xiàng rén jiān xī。
政须洒扫堂上下,置酒招我无难色。zhèng xū sǎ sǎo táng shàng xià,zhì jiǔ zhāo wǒ wú nán sè。
酒阑气壮拂衣起,摩挲石君话畴昔。jiǔ lán qì zhuàng fú yī qǐ,mó sā shí jūn huà chóu xī。

王灼

王灼,字晦叔,号颐堂,四川遂宁人。生卒年不详,据考证可能生于北宋神宗元丰四年(1081年),卒于南宋高宗绍兴三十年(1160年)前后,享年约八十岁。据有关史料记载,其著作现存《颐堂先生文集》和《碧鸡漫志》各五卷,《颐堂词》和《糖霜谱》各一卷,另有佚文十二篇。其成就巨大,被后人誉为宋代著名的科学家、文学家、音乐家。王灼的著述涉及诸多领域,在我国文学、音乐、戏曲和科技史上占有一定的地位 王灼的作品>>

猜您喜欢

水调歌头

王灼

长江飞鸟外,明月众星中。zhǎng jiāng fēi niǎo wài,míng yuè zhòng xīng zhōng。
今来古往如此,人事几秋风。jīn lái gǔ wǎng rú cǐ,rén shì jǐ qiū fēng。
又对团团红树,独跨蹇驴归去,山水澹丰容。yòu duì tuán tuán hóng shù,dú kuà jiǎn lǘ guī qù,shān shuǐ dàn fēng róng。
远色动愁思,不见两诗翁。yuǎn sè dòng chóu sī,bù jiàn liǎng shī wēng。
酒如渑,谈如绮,气如虹。jiǔ rú miǎn,tán rú qǐ,qì rú hóng。
当时痛饮狂醉,只许赏心同。dāng shí tòng yǐn kuáng zuì,zhǐ xǔ shǎng xīn tóng。
响绝光沈休问,俯仰之间陈迹,我亦老飘蓬。xiǎng jué guāng shěn xiū wèn,fǔ yǎng zhī jiān chén jì,wǒ yì lǎo piāo péng。
望久碧云晚,一雁度寒空。wàng jiǔ bì yún wǎn,yī yàn dù hán kōng。

渔家傲·次韵赠戴时行

王灼

漠漠郊原荒宿草。mò mò jiāo yuán huāng sù cǎo。
黄花趁得秋风早。huáng huā chèn dé qiū fēng zǎo。
万里岷峨归梦到。wàn lǐ mín é guī mèng dào。
东篱好。dōng lí hǎo。
未应花似行人老。wèi yīng huā shì xíng rén lǎo。
古往今来成一笑。gǔ wǎng jīn lái chéng yī xiào。
为君醉里销沈了。wèi jūn zuì lǐ xiāo shěn le。
不用登临敧短帽。bù yòng dēng lín jī duǎn mào。
愁绝□。chóu jué。
吴霜点鬓教谁扫。wú shuāng diǎn bìn jiào shuí sǎo。

醉花阴·送夏立夫

王灼

平生五色江淹笔。píng shēng wǔ sè jiāng yān bǐ。
合占金闺籍。hé zhàn jīn guī jí。
桃李满城春,恨□屏□,只作三年客。táo lǐ mǎn chéng chūn,hèn píng,zhǐ zuò sān nián kè。
画船暂系河桥侧。huà chuán zàn xì hé qiáo cè。
一醉分南北。yī zuì fēn nán běi。
惆怅酒醒时,雨笠风蓑,似旧无人识。chóu chàng jiǔ xǐng shí,yǔ lì fēng suō,shì jiù wú rén shí。

点绛唇·赋登楼

王灼

休惜馀春,试来把酒留春住。xiū xī yú chūn,shì lái bǎ jiǔ liú chūn zhù。
问春无语。wèn chūn wú yǔ。
帘卷西山雨。lián juǎn xī shān yǔ。
一掬愁心,强欲登高赋。yī jū chóu xīn,qiáng yù dēng gāo fù。
山无数。shān wú shù。
烟波无数。yān bō wú shù。
不放春归去。bù fàng chūn guī qù。

清平乐·其一填太白应制词

王灼

东风归早。dōng fēng guī zǎo。
已绿瀛洲草。yǐ lǜ yíng zhōu cǎo。
紫殿红楼春正好。zǐ diàn hóng lóu chūn zhèng hǎo。
杨柳半和烟袅。yáng liǔ bàn hé yān niǎo。
玉舆遍绕花行。yù yú biàn rào huā xíng。
初闻百啭新莺。chū wén bǎi zhuàn xīn yīng。
历历因风传去,千门万户春声。lì lì yīn fēng chuán qù,qiān mén wàn hù chūn shēng。

浣溪沙

王灼

一样婵娟别样清。yī yàng chán juān bié yàng qīng。
眼明初识董双成。yǎn míng chū shí dǒng shuāng chéng。
香风随步过帘旌。xiāng fēng suí bù guò lián jīng。
笑捧玉觞频劝客,浣溪沙里转新声。xiào pěng yù shāng pín quàn kè,huàn xī shā lǐ zhuǎn xīn shēng。
花间侧听有流莺。huā jiān cè tīng yǒu liú yīng。

清平乐·其二妓诉状立厅下

王灼

坠红飘絮。zhuì hóng piāo xù。
收拾春归去。shōu shí chūn guī qù。
长恨春归无觅处。zhǎng hèn chūn guī wú mì chù。
心事顾谁分付。xīn shì gù shuí fēn fù。
卢家小苑回塘。lú jiā xiǎo yuàn huí táng。
于飞多少鸳鸯。yú fēi duō shǎo yuān yāng。
纵使东墙隔断,莫愁应念王昌。zòng shǐ dōng qiáng gé duàn,mò chóu yīng niàn wáng chāng。

菩萨蛮·和令狐公子

王灼

风柔日薄江村路。fēng róu rì báo jiāng cūn lù。
一鞭又逐春光去。yī biān yòu zhú chūn guāng qù。
胡蝶作团飞。hú dié zuò tuán fēi。
竹间桃李枝。zhú jiān táo lǐ zhī。
醉魂招不得。zuì hún zhāo bù dé。
一半随春色。yī bàn suí chūn sè。
桃李□无多。táo lǐ wú duō。
其如风日何。qí rú fēng rì hé。

好事近

王灼

小砑碧霞笺,不见近来消息。xiǎo yà bì xiá jiān,bù jiàn jìn lái xiāo xī。
玉骨瘦无一把,又不成空忆。yù gǔ shòu wú yī bǎ,yòu bù chéng kōng yì。
炉熏歇尽烛花残,佳梦了难得。lú xūn xiē jǐn zhú huā cán,jiā mèng le nán dé。
二十五声秋点,最知人端的。èr shí wǔ shēng qiū diǎn,zuì zhī rén duān de。

虞美人

王灼

别来杨柳团轻絮。bié lái yáng liǔ tuán qīng xù。
摆撼春风去。bǎi hàn chūn fēng qù。
小园桃李却依依。xiǎo yuán táo lǐ què yī yī。
犹自留花不发、待郎归。yóu zì liú huā bù fā dài láng guī。
枝头便觉层层好。zhī tóu biàn jué céng céng hǎo。
信是花相恼。xìn shì huā xiāng nǎo。
觥船一棹百分空。gōng chuán yī zhào bǎi fēn kōng。
拚了如今醉倒、闹香中。pàn le rú jīn zuì dào nào xiāng zhōng。

虞美人

王灼

姚黄真是花中主。yáo huáng zhēn shì huā zhōng zhǔ。
个个寻芳去。gè gè xún fāng qù。
春光能有几多时。chūn guāng néng yǒu jǐ duō shí。
莫遣无花空折、断肠枝。mò qiǎn wú huā kōng zhé duàn cháng zhī。
蜂媒蝶使争撩乱。fēng méi dié shǐ zhēng liāo luàn。
应妒传觞缓。yīng dù chuán shāng huǎn。
问花端的为谁开。wèn huā duān de wèi shuí kāi。
拟作移春小槛、载归来。nǐ zuò yí chūn xiǎo kǎn zài guī lái。

长相思

王灼

来匆匆。lái cōng cōng。
去匆匆。qù cōng cōng。
短梦无凭春又空。duǎn mèng wú píng chūn yòu kōng。
难随郎马踪。nán suí láng mǎ zōng。
山重重。shān zhòng zhòng。
水重重。shuǐ zhòng zhòng。
飞絮流云西复东。fēi xù liú yún xī fù dōng。
音书何处通。yīn shū hé chù tōng。

酒泉子·送诣夫成都作。重九

王灼

锦水花林,前度刘郎行乐处,当时桃李卧莓苔。jǐn shuǐ huā lín,qián dù liú láng xíng lè chù,dāng shí táo lǐ wò méi tái。
又重来。yòu zhòng lái。
今年菊蕊为君开。jīn nián jú ruǐ wèi jūn kāi。
赖有诗情浑似旧,西风斜日上高台。lài yǒu shī qíng hún shì jiù,xī fēng xié rì shàng gāo tái。
醉千回。zuì qiān huí。

恨来迟

王灼

柳暗汀洲,最春深处,小宴初开。liǔ àn tīng zhōu,zuì chūn shēn chù,xiǎo yàn chū kāi。
似泛宅浮家,水平风软,咫尺蓬莱。shì fàn zhái fú jiā,shuǐ píng fēng ruǎn,zhǐ chǐ péng lái。
更劝君、吸尽紫霞杯。gèng quàn jūn xī jǐn zǐ xiá bēi。
醉看鸾凤徘徊。zuì kàn luán fèng pái huái。
正洞里桃花,盈盈一笑,依旧怜才。zhèng dòng lǐ táo huā,yíng yíng yī xiào,yī jiù lián cái。

春光好

王灼

和醉梦,上峥嵘。hé zuì mèng,shàng zhēng róng。
忆娉婷。yì pīng tíng。
回首锦江烟一色,不分明。huí shǒu jǐn jiāng yān yī sè,bù fēn míng。
翻为离别牵情。fān wèi lí bié qiān qíng。
娇啼外、没句丁宁。jiāo tí wài méi jù dīng níng。
紫陌绿窗多少恨,两难平。zǐ mò lǜ chuāng duō shǎo hèn,liǎng nán píng。
1601234567»