古诗词

银河曲

屈大均

万里银河接凤城,迢迢怅望不胜情。wàn lǐ yín hé jiē fèng chéng,tiáo tiáo chàng wàng bù shèng qíng。
生作仙灵偏独宿,天公何苦累双星。shēng zuò xiān líng piān dú sù,tiān gōng hé kǔ lèi shuāng xīng。
为天耕织辛勤绝,一年一夕还呜咽。wèi tiān gēng zhī xīn qín jué,yī nián yī xī hái wū yàn。
谁言天上暂生离,胜似人间长死别。shuí yán tiān shàng zàn shēng lí,shèng shì rén jiān zhǎng sǐ bié。
人间死别又吞声,泪逐银河地下倾。rén jiān sǐ bié yòu tūn shēng,lèi zhú yín hé dì xià qīng。
荷鼓有妃仍命薄,匏瓜无匹肯心平。hé gǔ yǒu fēi réng mìng báo,páo guā wú pǐ kěn xīn píng。
相隔盈盈才一水,何如泉路数千里。xiāng gé yíng yíng cái yī shuǐ,hé rú quán lù shù qiān lǐ。
紫圭烟化绿珠沉,再见容华终已矣。zǐ guī yān huà lǜ zhū chén,zài jiàn róng huá zhōng yǐ yǐ。
清浅河精本易干,何须乌鹊日盘桓。qīng qiǎn hé jīng běn yì gàn,hé xū wū què rì pán huán。
填河肯用支机石,会见桥飞胜羽翰。tián hé kěn yòng zhī jī shí,huì jiàn qiáo fēi shèng yǔ hàn。
将牛更饮银河尽,天罪多情应不忍。jiāng niú gèng yǐn yín hé jǐn,tiān zuì duō qíng yīng bù rěn。
本是牵牛贵莫当,化为沐犊穷堪悯。běn shì qiān niú guì mò dāng,huà wèi mù dú qióng kān mǐn。
玉手回旋作七襄,长空日夕锦霞张。yù shǒu huí xuán zuò qī xiāng,zhǎng kōng rì xī jǐn xiá zhāng。
难将绮绣偿天债,皇穹何不重文章。nán jiāng qǐ xiù cháng tiān zhài,huáng qióng hé bù zhòng wén zhāng。
浣纱水冷谁知汝,胍胍灵仇不得语。huàn shā shuǐ lěng shuí zhī rǔ,guā guā líng chóu bù dé yǔ。
龙镳不解逐浮槎,逃向人边依海渚。lóng biāo bù jiě zhú fú chá,táo xiàng rén biān yī hǎi zhǔ。
双精曾降黄姑地,金篦划河阻天使。shuāng jīng céng jiàng huáng gū dì,jīn bì huà hé zǔ tiān shǐ。
河名百沸至今传,牛女有祠人尽祀。hé míng bǎi fèi zhì jīn chuán,niú nǚ yǒu cí rén jǐn sì。
窃药嫦娥路不迷,蟾兔宫中容叛妻。qiè yào cháng é lù bù mí,chán tù gōng zhōng róng pàn qī。
不闻天帝罪奔月,天仙偏遣守空闺。bù wén tiān dì zuì bēn yuè,tiān xiān piān qiǎn shǒu kōng guī。
香华既有芳祠在,七夕不须针缕待。xiāng huá jì yǒu fāng cí zài,qī xī bù xū zhēn lǚ dài。
丈夫况作馆甥来,帝子应教须女代。zhàng fū kuàng zuò guǎn shēng lái,dì zi yīng jiào xū nǚ dài。
女儿乞巧且逡巡,巧得蟢丝祗误人。nǚ ér qǐ qiǎo qiě qūn xún,qiǎo dé xǐ sī zhī wù rén。
宝家枉自回文妙,卢女虚传飞盖神。bǎo jiā wǎng zì huí wén miào,lú nǚ xū chuán fēi gài shén。
指间织锦称机绝,岂是星光长照身。zhǐ jiān zhī jǐn chēng jī jué,qǐ shì xīng guāng zhǎng zhào shēn。
缣素不劳分丈尺,旧人争得白头新。jiān sù bù láo fēn zhàng chǐ,jiù rén zhēng dé bái tóu xīn。
自古才贤罕嘉耦,生逢寡宿难消受。zì gǔ cái xián hǎn jiā ǒu,shēng féng guǎ sù nán xiāo shòu。
安仁悼俪为姿研,诸葛求婚须貌丑。ān rén dào lì wèi zī yán,zhū gé qiú hūn xū mào chǒu。
而今倘欲娶姬姜,先乞双星与年寿。ér jīn tǎng yù qǔ jī jiāng,xiān qǐ shuāng xīng yǔ nián shòu。
屈大均

屈大均

屈大均(1630—1696)明末清初著名学者、诗人,与陈恭尹、梁佩兰并称“岭南三大家”,有“广东徐霞客”的美称。字翁山、介子,号莱圃,汉族,广东番禺人。曾与魏耕等进行反请活动。后为僧,中年仍改儒服。诗有李白、屈原的遗风,著作多毁于雍正、乾隆两朝,后人辑有《翁山诗外》、《翁山文外》、《翁山易外》、《广东新语》及《四朝成仁录》,合称“屈沱五书”。 屈大均的作品>>

猜您喜欢

寿尹恒复丈

屈大均

隐几知何处,蘧蘧八十秋。yǐn jǐ zhī hé chù,qú qú bā shí qiū。
小儿犹白马,老子已青牛。xiǎo ér yóu bái mǎ,lǎo zi yǐ qīng niú。
经史为金液,衣冠在石楼。jīng shǐ wèi jīn yè,yī guān zài shí lóu。
受书诸弟子,采采愧蜉蝣。shòu shū zhū dì zi,cǎi cǎi kuì fú yóu。

冬菊

屈大均

冬来方见汝,自是岁寒姿。dōng lái fāng jiàn rǔ,zì shì suì hán zī。
岂敢伤迟暮,梅花更后时。qǐ gǎn shāng chí mù,méi huā gèng hòu shí。
雪深佳色淡,霜重落英垂。xuě shēn jiā sè dàn,shuāng zhòng luò yīng chuí。
多少重阳节,争开不自持。duō shǎo zhòng yáng jié,zhēng kāi bù zì chí。

冬菊

屈大均

白发依然短,多惭紫菊花。bái fā yī rán duǎn,duō cán zǐ jú huā。
但能留岁晏,不敢望春华。dàn néng liú suì yàn,bù gǎn wàng chūn huá。
摇落悲群卉,芬芳喜一家。yáo luò bēi qún huì,fēn fāng xǐ yī jiā。
寒香吹不尽,欲寄隔湘沙。hán xiāng chuī bù jǐn,yù jì gé xiāng shā。

西樵作

屈大均

峰峰皆内向,真似未开花。fēng fēng jiē nèi xiàng,zhēn shì wèi kāi huā。
一水二三里,沿洄上紫霞。yī shuǐ èr sān lǐ,yán huí shàng zǐ xiá。
林泉多鹿迹,岩壑半人家。lín quán duō lù jì,yán hè bàn rén jiā。
瀑布条条好,风吹总不斜。pù bù tiáo tiáo hǎo,fēng chuī zǒng bù xié。

西樵作

屈大均

瀑花飞四壁,一半入空冥。pù huā fēi sì bì,yī bàn rù kōng míng。
时似白云起,氤氲满翠屏。shí shì bái yún qǐ,yīn yūn mǎn cuì píng。
影长风易断,声急雨难零。yǐng zhǎng fēng yì duàn,shēng jí yǔ nán líng。
下有流杯石,莓苔太古青。xià yǒu liú bēi shí,méi tái tài gǔ qīng。

西樵作

屈大均

多雨天湖决,鱼飞下碧峰。duō yǔ tiān hú jué,yú fēi xià bì fēng。
船浮山口石,罾挂市门松。chuán fú shān kǒu shí,zēng guà shì mén sōng。
瀑布添无数,梅花积几重。pù bù tiān wú shù,méi huā jī jǐ zhòng。
行行溪路暝,催客一声钟。xíng xíng xī lù míng,cuī kè yī shēng zhōng。

西樵作

屈大均

绝顶人皆住,茶田满一山。jué dǐng rén jiē zhù,chá tián mǎn yī shān。
牛羊云外冷,妇子雨中闲。niú yáng yún wài lěng,fù zi yǔ zhōng xián。
木末潮痕湿,花多石色斑。mù mò cháo hén shī,huā duō shí sè bān。
峰峰可垂钓,未拟棹歌还。fēng fēng kě chuí diào,wèi nǐ zhào gē hái。

西樵作

屈大均

断峡开青玉,飞泉挂白虹。duàn xiá kāi qīng yù,fēi quán guà bái hóng。
光摇千尺雪,声乱一天风。guāng yáo qiān chǐ xuě,shēng luàn yī tiān fēng。
卧石麑衣冷,披苔鸟篆通。wò shí ní yī lěng,pī tái niǎo zhuàn tōng。
茶人半红粉,掩映翠林中。chá rén bàn hóng fěn,yǎn yìng cuì lín zhōng。

重至白门宿余鸿客山堂作

屈大均

五十忽已至,吾生安所归。wǔ shí hū yǐ zhì,wú shēng ān suǒ guī。
荀卿方好学,伯玉未知非。xún qīng fāng hǎo xué,bó yù wèi zhī fēi。
雨雪双青鬓,春秋一白衣。yǔ xuě shuāng qīng bìn,chūn qiū yī bái yī。
无成空老大,何以慰庭闱。wú chéng kōng lǎo dà,hé yǐ wèi tíng wéi。

汪于鼎文冶居黄山始信峰诗以寄之

屈大均

万仞丹梯上,天开三海门。wàn rèn dān tī shàng,tiān kāi sān hǎi mén。
如何落雁外,亦有莲花尊。rú hé luò yàn wài,yì yǒu lián huā zūn。
石笋日以长,汤泉冬更温。shí sǔn rì yǐ zhǎng,tāng quán dōng gèng wēn。
嗟君兄弟好,鸾鹤自相存。jiē jūn xiōng dì hǎo,luán hè zì xiāng cún。

寄汪扶晨黄山中

屈大均

仙人汤沐地,天子翠微都。xiān rén tāng mù dì,tiān zi cuì wēi dōu。
一片黄云里,芙蓉影有无。yī piàn huáng yún lǐ,fú róng yǐng yǒu wú。
松声摇玉柱,花气出香炉。sōng shēng yáo yù zhù,huā qì chū xiāng lú。
君爱西峰好,琴歌定自娱。jūn ài xī fēng hǎo,qín gē dìng zì yú。

寄汪扶晨黄山中

屈大均

万叠翠氤氲,天风吹不分。wàn dié cuì yīn yūn,tiān fēng chuī bù fēn。
飞来一片水,散作四山云。fēi lái yī piàn shuǐ,sàn zuò sì shān yún。
峰影花中落,溪声雨外闻。fēng yǐng huā zhōng luò,xī shēng yǔ wài wén。
紫床将碧枕,高卧羡夫君。zǐ chuáng jiāng bì zhěn,gāo wò xiàn fū jūn。

题席允叔山房

屈大均

君家多洞壑,瀑水复淙淙。jūn jiā duō dòng hè,pù shuǐ fù cóng cóng。
更欲黄山上,移来石笋矼。gèng yù huáng shān shàng,yí lái shí sǔn gāng。
藤萝牵上客,苔藓入幽窗。téng luó qiān shàng kè,tái xiǎn rù yōu chuāng。
况有诗篇好,风流映大江。kuàng yǒu shī piān hǎo,fēng liú yìng dà jiāng。

题席允叔山房

屈大均

作者今谁好,知音世所希。zuò zhě jīn shuí hǎo,zhī yīn shì suǒ xī。
君从风雅客,每得性情微。jūn cóng fēng yǎ kè,měi dé xìng qíng wēi。
明月同高咏,梅花一布衣。míng yuè tóng gāo yǒng,méi huā yī bù yī。
流连当水石,不忍送将归。liú lián dāng shuǐ shí,bù rěn sòng jiāng guī。

赠程葛川

屈大均

相见此邗沟,依依紫绮裘。xiāng jiàn cǐ hán gōu,yī yī zǐ qǐ qiú。
江山才子国,花草美人秋。jiāng shān cái zi guó,huā cǎo měi rén qiū。
把酒当明月,听歌在玉勾。bǎ jiǔ dāng míng yuè,tīng gē zài yù gōu。
多情如杜牧,欲向竹西留。duō qíng rú dù mù,yù xiàng zhú xī liú。