古诗词

落梅篇

顾璘

金陵野老栖空山,肺病养恬长闭关。jīn líng yě lǎo qī kōng shān,fèi bìng yǎng tián zhǎng bì guān。
端居十日阻春雨,梅花零落溪山间。duān jū shí rì zǔ chūn yǔ,méi huā líng luò xī shān jiān。
老干横烟惨难诉,残英覆地嗟谁数。lǎo gàn héng yān cǎn nán sù,cán yīng fù dì jiē shuí shù。
蜂黏香粉下苍苔,鸟啄璚瑶涴黄土。fēng nián xiāng fěn xià cāng tái,niǎo zhuó qióng yáo wò huáng tǔ。
城中看花长恨迟,来时池水含冰澌。chéng zhōng kàn huā zhǎng hèn chí,lái shí chí shuǐ hán bīng sī。
冷蕊犹封去年雪,韶华未动新春枝。lěng ruǐ yóu fēng qù nián xuě,sháo huá wèi dòng xīn chūn zhī。
准拟入山开病眼,一日绕花千百转。zhǔn nǐ rù shān kāi bìng yǎn,yī rì rào huā qiān bǎi zhuǎn。
酿酒期邀友朋至,插篱苦避儿童剪。niàng jiǔ qī yāo yǒu péng zhì,chā lí kǔ bì ér tóng jiǎn。
丘壑萧条还自爱,荣华飘落那相待。qiū hè xiāo tiáo hái zì ài,róng huá piāo luò nà xiāng dài。
始知春厌衰病人,转觉天厚雄豪辈。shǐ zhī chūn yàn shuāi bìng rén,zhuǎn jué tiān hòu xióng háo bèi。
君不见五侯七贵开名园,梅花当春如雪繁。jūn bù jiàn wǔ hóu qī guì kāi míng yuán,méi huā dāng chūn rú xuě fán。
和风丽日依期至,玉笛银筝对酒喧。hé fēng lì rì yī qī zhì,yù dí yín zhēng duì jiǔ xuān。
开时令鼓催青阳,飞处仙娥点靓妆。kāi shí lìng gǔ cuī qīng yáng,fēi chù xiān é diǎn jìng zhuāng。
花将地主相矜盛,人助花神剩斗狂。huā jiāng dì zhǔ xiāng jīn shèng,rén zhù huā shén shèng dòu kuáng。
物性随人异哀乐,我心与尔甘寂寞。wù xìng suí rén yì āi lè,wǒ xīn yǔ ěr gān jì mò。
且寻世外逍遥游,开落荣枯付冥漠。qiě xún shì wài xiāo yáo yóu,kāi luò róng kū fù míng mò。
顾璘

顾璘

明苏州府吴县人,寓居上元。字华玉,号东桥居士。弘治九年进士。授广平知县。正德间为开封知府,忤太监廖堂,逮下锦衣狱,谪知全州。后累迁至南京刑部尚书,罢归。少负才名,与同里陈沂、王韦号金陵三俊,后又添朱应登并称四大家。诗以风调胜。晚岁家居,治息园,筑幸舍,延接胜流,江左名士推为领袖。有《息园》、《浮湘》、《山中集》、《凭几集》及《息园存稿诗》、《息园存稿文》、《国宝新编》、《近言》等。 顾璘的作品>>

猜您喜欢

污尊

顾璘

元公古天民,污尊表其德。yuán gōng gǔ tiān mín,wū zūn biǎo qí dé。
堂堂刺史身,甘隐漫郎宅。táng táng cì shǐ shēn,gān yǐn màn láng zhái。

度岭赴耒阳三首

顾璘

斜日半岩阴,回溪百丈深。xié rì bàn yán yīn,huí xī bǎi zhàng shēn。
蹬危元借石,叶老不辞林。dēng wēi yuán jiè shí,yè lǎo bù cí lín。

度岭赴耒阳三首

顾璘

元夕村村鼓,春山处处花。yuán xī cūn cūn gǔ,chūn shān chù chù huā。
韶光宜对酒,行客倍思家。sháo guāng yí duì jiǔ,xíng kè bèi sī jiā。

度岭赴耒阳三首

顾璘

椒团黄粉腻,柳染翠丝匀。jiāo tuán huáng fěn nì,liǔ rǎn cuì sī yún。
献颂宜新岁,攀条怆远人。xiàn sòng yí xīn suì,pān tiáo chuàng yuǎn rén。

江雨

顾璘

江流愁太溢,更遣雨添波。jiāng liú chóu tài yì,gèng qiǎn yǔ tiān bō。
气逐阴阳变,天公奈尔何。qì zhú yīn yáng biàn,tiān gōng nài ěr hé。

山行绝句十三首

顾璘

开户霜如雪,登车日胜春。kāi hù shuāng rú xuě,dēng chē rì shèng chūn。
举目见千里,独慰游山人。jǔ mù jiàn qiān lǐ,dú wèi yóu shān rén。

山行绝句十三首

顾璘

天如碧玉版,群山各写形。tiān rú bì yù bǎn,qún shān gè xiě xíng。
高空无障翳,龙凤互鶱腾。gāo kōng wú zhàng yì,lóng fèng hù xiān téng。

山行绝句十三首

顾璘

青山八百里,蟠结千蛟龙。qīng shān bā bǎi lǐ,pán jié qiān jiāo lóng。
头角忽耸起,秀出云间峰。tóu jiǎo hū sǒng qǐ,xiù chū yún jiān fēng。

山行绝句十三首

顾璘

高低度岭频,清浅涉涧屡。gāo dī dù lǐng pín,qīng qiǎn shè jiàn lǚ。
恐已入天宫,山空无人语。kǒng yǐ rù tiān gōng,shān kōng wú rén yǔ。

山行绝句十三首

顾璘

涧口架飞梁,山腰束微路。jiàn kǒu jià fēi liáng,shān yāo shù wēi lù。
悬厓有茅屋,尽是赍粮户。xuán yá yǒu máo wū,jǐn shì jī liáng hù。

山行绝句十三首

顾璘

开山种云子,汲涧探乳泉。kāi shān zhǒng yún zi,jí jiàn tàn rǔ quán。
可羡岩穴民,得养龟鹤年。kě xiàn yán xué mín,dé yǎng guī hè nián。

山行绝句十三首

顾璘

山风一披拂,千林舞寒叶。shān fēng yī pī fú,qiān lín wǔ hán yè。
恍如艳阳时,花丛闹狂蝶。huǎng rú yàn yáng shí,huā cóng nào kuáng dié。

山行绝句十三首

顾璘

苍厓切云高,深涧万丈下。cāng yá qiè yún gāo,shēn jiàn wàn zhàng xià。
低头听泉声,风雨号静夜。dī tóu tīng quán shēng,fēng yǔ hào jìng yè。

山行绝句十三首

顾璘

径踏云边石,衣飘树杪风。jìng tà yún biān shí,yī piāo shù miǎo fēng。
绣鞍行一马,玉管引双童。xiù ān xíng yī mǎ,yù guǎn yǐn shuāng tóng。

山行绝句十三首

顾璘

胡然掠云起,忽尔落涧行。hú rán lüè yún qǐ,hū ěr luò jiàn xíng。
幽丛不见底,潏潏闻水声。yōu cóng bù jiàn dǐ,yù yù wén shuǐ shēng。