古诗词

次韵一本集杜句见寄

胡俨

山林气萧瑟,飒爽凉飙起。shān lín qì xiāo sè,sà shuǎng liáng biāo qǐ。
缅怀沧洲趣,迢迢隔秋水。miǎn huái cāng zhōu qù,tiáo tiáo gé qiū shuǐ。
衰容日益枯,短发还自理。shuāi róng rì yì kū,duǎn fā hái zì lǐ。
素怀玉壶冰,敢谓冻连底。sù huái yù hú bīng,gǎn wèi dòng lián dǐ。
昔玷蓬莱班,忝紬金匮史。xī diàn péng lái bān,tiǎn chóu jīn kuì shǐ。
出入承明庐,遨翔彩云里。chū rù chéng míng lú,áo xiáng cǎi yún lǐ。
夹座侍宸旒,帘开宫扇启。jiā zuò shì chén liú,lián kāi gōng shàn qǐ。
九成凤鸣韶,两观雉层垒。jiǔ chéng fèng míng sháo,liǎng guān zhì céng lěi。
高步接夔龙,倾心竭蝼蚁。gāo bù jiē kuí lóng,qīng xīn jié lóu yǐ。
抱疾困沉绵,归来竟如此。bào jí kùn chén mián,guī lái jìng rú cǐ。
服食求金丹,神仙渺何许。fú shí qiú jīn dān,shén xiān miǎo hé xǔ。
诛茆傍江郭,修竹映清渚。zhū máo bàng jiāng guō,xiū zhú yìng qīng zhǔ。
窗含梧叶风,坐对芭蕉雨。chuāng hán wú yè fēng,zuò duì bā jiāo yǔ。
虽非诸葛庐,颇似苏公圃。suī fēi zhū gé lú,pǒ shì sū gōng pǔ。
蛩响悲早秋,蝉声咽残暑。qióng xiǎng bēi zǎo qiū,chán shēng yàn cán shǔ。
司空即王官,六一思颍汝。sī kōng jí wáng guān,liù yī sī yǐng rǔ。
玉笥白云深,矫首瞻天宇。yù sì bái yún shēn,jiǎo shǒu zhān tiān yǔ。
胡俨

胡俨

明江西南昌人,字若思,号颐庵。于天文、地理、律历、医卜无不究览,兼工书画。洪武二十年以举人官华亭教谕。永乐初荐入翰林,任检讨。累官北京国子监祭酒。朝廷大著作皆出其手,任《太祖实录》、《永乐大典》、《天下图志》总裁官。仁宗时进太子宾客兼祭酒。有《颐庵文选》。 胡俨的作品>>

猜您喜欢

永乐八年春二月被诏直内阁即事二首

胡俨

清晓朝回秘阁中,坐看宫树露华浓。qīng xiǎo cháo huí mì gé zhōng,zuò kàn gōng shù lù huá nóng。
绿窗朱户图书满,人在蓬莱第一峰。lǜ chuāng zhū hù tú shū mǎn,rén zài péng lái dì yī fēng。

永乐八年春二月被诏直内阁即事二首

胡俨

浩荡东风雨散丝,暗移春色上花枝。hào dàng dōng fēng yǔ sàn sī,àn yí chūn sè shàng huā zhī。
云阴半卷龙楼晚,正是词臣退直时。yún yīn bàn juǎn lóng lóu wǎn,zhèng shì cí chén tuì zhí shí。

题梅竹

胡俨

云母屏间翡翠翎,水晶帘外玉娉婷。yún mǔ píng jiān fěi cuì líng,shuǐ jīng lián wài yù pīng tíng。
夜深吹彻玲珑曲,浑似孤山月下听。yè shēn chuī chè líng lóng qū,hún shì gū shān yuè xià tīng。

过太白墓谒遗像

胡俨

古墓荒凉半野蒿,丹青遗像识英豪。gǔ mù huāng liáng bàn yě hāo,dān qīng yí xiàng shí yīng háo。
当时唯有江心月,曾照仙人旧锦袍。dāng shí wéi yǒu jiāng xīn yuè,céng zhào xiān rén jiù jǐn páo。

题米元晖画

胡俨

江波日夜赴沧溟,烟树微茫岛屿青。jiāng bō rì yè fù cāng míng,yān shù wēi máng dǎo yǔ qīng。
独泛扁舟江海上,信知天地一浮萍。dú fàn biǎn zhōu jiāng hǎi shàng,xìn zhī tiān dì yī fú píng。

题米元晖画

胡俨

画舫横流月满空,钓竿微扬一丝风。huà fǎng héng liú yuè mǎn kōng,diào gān wēi yáng yī sī fēng。
烟波万里秋无际,遥见三山碧海中。yān bō wàn lǐ qiū wú jì,yáo jiàn sān shān bì hǎi zhōng。

题米元晖画

胡俨

落霞秋水映长空,千里江山入望中。luò xiá qiū shuǐ yìng zhǎng kōng,qiān lǐ jiāng shān rù wàng zhōng。
未解虎头丘壑意,画图那识米南宫。wèi jiě hǔ tóu qiū hè yì,huà tú nà shí mǐ nán gōng。

秋夜

胡俨

金炉香炉翠烟收,凉月萧萧夜馆幽。jīn lú xiāng lú cuì yān shōu,liáng yuè xiāo xiāo yè guǎn yōu。
梦破梧桐干叶落,谁家长笛倚高楼。mèng pò wú tóng gàn yè luò,shuí jiā zhǎng dí yǐ gāo lóu。

寄李用初

胡俨

秋风鸡黍画楼东,十载江湖一梦中。qiū fēng jī shǔ huà lóu dōng,shí zài jiāng hú yī mèng zhōng。
见说三韩风俗好,只今人物故乡同。jiàn shuō sān hán fēng sú hǎo,zhǐ jīn rén wù gù xiāng tóng。

寄李用初

胡俨

一簪华发老秋霜,辽海归来逸兴长。yī zān huá fā lǎo qiū shuāng,liáo hǎi guī lái yì xīng zhǎng。
夜雨灯前思旧处,谁家玉笛似山阳。yè yǔ dēng qián sī jiù chù,shuí jiā yù dí shì shān yáng。

过滹沱河

胡俨

晓渡滹沱觉有霜,白沙官道草茫茫。xiǎo dù hū tuó jué yǒu shuāng,bái shā guān dào cǎo máng máng。
秋深不见河冰合,犹听行人说汉光。qiū shēn bù jiàn hé bīng hé,yóu tīng xíng rén shuō hàn guāng。

中秋雨

胡俨

黑云低树影沉沉,银箭金壶漏已深。hēi yún dī shù yǐng chén chén,yín jiàn jīn hú lòu yǐ shēn。
不见玉盘生夜海,空闻黄叶下秋林。bù jiàn yù pán shēng yè hǎi,kōng wén huáng yè xià qiū lín。

中秋雨

胡俨

芭蕉叶上雨珊珊,秋满华堂烛影殷。bā jiāo yè shàng yǔ shān shān,qiū mǎn huá táng zhú yǐng yīn。
遥想琼楼风露冷,天香不动羽衣闲。yáo xiǎng qióng lóu fēng lù lěng,tiān xiāng bù dòng yǔ yī xián。

白鹰

胡俨

茫茫沙草朔风高,一片孤飞白锦毛。máng máng shā cǎo shuò fēng gāo,yī piàn gū fēi bái jǐn máo。
四野已无狐兔穴,碧天空阔恣云遨。sì yě yǐ wú hú tù xué,bì tiān kōng kuò zì yún áo。

秋雨

胡俨

客舍萧条兴味清,綀囊犹有读书萤。kè shě xiāo tiáo xīng wèi qīng,shū náng yóu yǒu dú shū yíng。
一帘细雨梧桐老,闲写刘郎陋室铭。yī lián xì yǔ wú tóng lǎo,xián xiě liú láng lòu shì míng。