古诗词

次韵一本集杜句见寄

胡俨

貂蝉树功勋,疏爵公侯伯。diāo chán shù gōng xūn,shū jué gōng hóu bó。
我独事文翰,于世寡才识。wǒ dú shì wén hàn,yú shì guǎ cái shí。
驱驰四十年,白首空自惜。qū chí sì shí nián,bái shǒu kōng zì xī。
桥山隔紫烟,苍翠难再觌。qiáo shān gé zǐ yān,cāng cuì nán zài dí。
谢病遂归休,苦被形骸役。xiè bìng suì guī xiū,kǔ bèi xíng hái yì。
时时倚孤松,引领瞻天北。shí shí yǐ gū sōng,yǐn lǐng zhān tiān běi。
幸尔托丝萝,数慰幽栖迹。xìng ěr tuō sī luó,shù wèi yōu qī jì。
琼章诗律清,屐齿苔痕碧。qióng zhāng shī lǜ qīng,jī chǐ tái hén bì。
鬓颜各老苍,灯火思宿昔。bìn yán gè lǎo cāng,dēng huǒ sī sù xī。
得谐今日欢,免使遥相忆。dé xié jīn rì huān,miǎn shǐ yáo xiāng yì。
胡俨

胡俨

明江西南昌人,字若思,号颐庵。于天文、地理、律历、医卜无不究览,兼工书画。洪武二十年以举人官华亭教谕。永乐初荐入翰林,任检讨。累官北京国子监祭酒。朝廷大著作皆出其手,任《太祖实录》、《永乐大典》、《天下图志》总裁官。仁宗时进太子宾客兼祭酒。有《颐庵文选》。 胡俨的作品>>

猜您喜欢

秋风辞三阕

胡俨

秋风兮萧瑟,芙蓉华兮露白。qiū fēng xī xiāo sè,fú róng huá xī lù bái。
雁雍雍兮南翔,蓬飘飘兮广陌。yàn yōng yōng xī nán xiáng,péng piāo piāo xī guǎng mò。
嗟素发兮垂领,视茫茫兮色凄凛。jiē sù fā xī chuí lǐng,shì máng máng xī sè qī lǐn。
蟋蟀兮在宇,顾形单兮独影。xī shuài xī zài yǔ,gù xíng dān xī dú yǐng。
桂树兮团团,谷幽幽兮云寒。guì shù xī tuán tuán,gǔ yōu yōu xī yún hán。
山人兮独往,倚桂树兮盘桓。shān rén xī dú wǎng,yǐ guì shù xī pán huán。

秋风辞三阕

胡俨

秋风兮萧条,木黄落兮山之椒。qiū fēng xī xiāo tiáo,mù huáng luò xī shān zhī jiāo。
野阒寂兮林幽,豺登兽兮夜嗥。yě qù jì xī lín yōu,chái dēng shòu xī yè háo。
山中人兮独居,女萝衣兮冰雪肤。shān zhōng rén xī dú jū,nǚ luó yī xī bīng xuě fū。
耿孤怀兮不寐,步明月兮踟躇。gěng gū huái xī bù mèi,bù míng yuè xī chí chú。
踟躇兮徙倚,流光驰兮岁云暮。chí chú xī xǐ yǐ,liú guāng chí xī suì yún mù。
烂若华兮纷敷,魂营营兮达曙。làn ruò huá xī fēn fū,hún yíng yíng xī dá shǔ。