古诗词

续毁璧辞

胡俨

云凭凭兮结暝,镜台空兮夜逾永。yún píng píng xī jié míng,jìng tái kōng xī yè yú yǒng。
毁璧兮殒珠,殚素丝兮绝柔领。huǐ bì xī yǔn zhū,dān sù sī xī jué róu lǐng。
薄命兮不如无生,朱弦断兮流哀声。báo mìng xī bù rú wú shēng,zhū xián duàn xī liú āi shēng。
念殇子兮泉之扃,有女弱兮嗟娉婷。niàn shāng zi xī quán zhī jiōng,yǒu nǚ ruò xī jiē pīng tíng。
山高高兮上有石,身不化兮长太息。shān gāo gāo xī shàng yǒu shí,shēn bù huà xī zhǎng tài xī。
星霜易兮时屡迁,旧种繁花今就实。xīng shuāng yì xī shí lǚ qiān,jiù zhǒng fán huā jīn jiù shí。
命之薄兮心之悲,谗罔极兮我姑慈。mìng zhī báo xī xīn zhī bēi,chán wǎng jí xī wǒ gū cí。
事朝夕兮或乖缺,蒸藜弗熟心知之。shì cháo xī xī huò guāi quē,zhēng lí fú shú xīn zhī zhī。
有飑风兮回飔,环佩委兮乱陆离。yǒu biāo fēng xī huí sī,huán pèi wěi xī luàn lù lí。
圆灵兮仰覆,矢死兮不渝。yuán líng xī yǎng fù,shǐ sǐ xī bù yú。
泪浮斑兮筼筜殒,璧之毁兮椟之韫。lèi fú bān xī yún dāng yǔn,bì zhī huǐ xī dú zhī yùn。
日轮回兮不可以企斯,抚蟾兔兮桂魄隐。rì lún huí xī bù kě yǐ qǐ sī,fǔ chán tù xī guì pò yǐn。
忆夫君兮驾瑶轸,惜往日兮思途近。yì fū jūn xī jià yáo zhěn,xī wǎng rì xī sī tú jìn。
魂已逝兮情孤,抱深恨兮匪良图。hún yǐ shì xī qíng gū,bào shēn hèn xī fěi liáng tú。
觅泉台兮窅以默,天宇澹兮怀哉拮据。mì quán tái xī yǎo yǐ mò,tiān yǔ dàn xī huái zāi jié jù。
胡俨

胡俨

明江西南昌人,字若思,号颐庵。于天文、地理、律历、医卜无不究览,兼工书画。洪武二十年以举人官华亭教谕。永乐初荐入翰林,任检讨。累官北京国子监祭酒。朝廷大著作皆出其手,任《太祖实录》、《永乐大典》、《天下图志》总裁官。仁宗时进太子宾客兼祭酒。有《颐庵文选》。 胡俨的作品>>

猜您喜欢

题龚竹乡手卷诗七首

胡俨

郎官花县鸣琴日,御史兰台袖简时。láng guān huā xiàn míng qín rì,yù shǐ lán tái xiù jiǎn shí。
雕甍绣闼心如水,白日青天事不欺。diāo méng xiù tà xīn rú shuǐ,bái rì qīng tiān shì bù qī。

题龚竹乡手卷诗七首

胡俨

五马庭前列绣鞍,桃花流水兴漫漫。wǔ mǎ tíng qián liè xiù ān,táo huā liú shuǐ xīng màn màn。
林间甘露同谁采,松下芝英只独看。lín jiān gān lù tóng shuí cǎi,sōng xià zhī yīng zhǐ dú kàn。

题龚竹乡手卷诗七首

胡俨

敌将南来国事休,钱唐王气一时收。dí jiāng nán lái guó shì xiū,qián táng wáng qì yī shí shōu。
英雄多少风尘隔,岂独文山志不酬。yīng xióng duō shǎo fēng chén gé,qǐ dú wén shān zhì bù chóu。

题龚竹乡手卷诗七首

胡俨

万里间关赴行在,天官聊复拜崖山。wàn lǐ jiān guān fù xíng zài,tiān guān liáo fù bài yá shān。
当时空有虞渊志,龙去沧溟竟不还。dāng shí kōng yǒu yú yuān zhì,lóng qù cāng míng jìng bù hái。

题龚竹乡手卷诗七首

胡俨

黄杨山深风露凉,徒步归来问草堂。huáng yáng shān shēn fēng lù liáng,tú bù guī lái wèn cǎo táng。
闭门读书人事绝,澹远阁中荷芰香。bì mén dú shū rén shì jué,dàn yuǎn gé zhōng hé jì xiāng。

题龚竹乡手卷诗七首

胡俨

华表苍烟锁墓田,竹乡乔木尚依然。huá biǎo cāng yān suǒ mù tián,zhú xiāng qiáo mù shàng yī rán。
承家幸有贤孙子,翰墨流传过百年。chéng jiā xìng yǒu xián sūn zi,hàn mò liú chuán guò bǎi nián。

阅古作寄简子启八首

胡俨

诗坛莫笑廉颇老,且放长兵接短兵。shī tán mò xiào lián pǒ lǎo,qiě fàng zhǎng bīng jiē duǎn bīng。
批亢捣虚聊复尔,堂堂正正鬼神惊。pī kàng dǎo xū liáo fù ěr,táng táng zhèng zhèng guǐ shén jīng。

阅古作寄简子启八首

胡俨

下施雕琢贵天然,绮丽犹惭泰始前。xià shī diāo zuó guì tiān rán,qǐ lì yóu cán tài shǐ qián。
到得西风尘土净,芙蓉秋水净涓涓。dào dé xī fēng chén tǔ jìng,fú róng qiū shuǐ jìng juān juān。

阅古作寄简子启八首

胡俨

声律精严格调难,更兼词气有波澜。shēng lǜ jīng yán gé diào nán,gèng jiān cí qì yǒu bō lán。
性情吟咏随时见,雕琢何须刻肺肝。xìng qíng yín yǒng suí shí jiàn,diāo zuó hé xū kè fèi gān。

阅古作寄简子启八首

胡俨

险怪雕锼固验人,何如平淡见天真。xiǎn guài diāo sōu gù yàn rén,hé rú píng dàn jiàn tiān zhēn。
若教渣滓消融尽,自是冰壶不染尘。ruò jiào zhā zǐ xiāo róng jǐn,zì shì bīng hú bù rǎn chén。

阅古作寄简子启八首

胡俨

凤语梧桐鹤唳松,龙吟秋水月堂空。fèng yǔ wú tóng hè lì sōng,lóng yín qiū shuǐ yuè táng kōng。
夜深灵响生银汉,都付奚囊咏不穷。yè shēn líng xiǎng shēng yín hàn,dōu fù xī náng yǒng bù qióng。

阅古作寄简子启八首

胡俨

李杜诗篇今古豪,只缘体裁具风骚。lǐ dù shī piān jīn gǔ háo,zhǐ yuán tǐ cái jù fēng sāo。
昆仑万折归沧海,到底方知出处高。kūn lún wàn zhé guī cāng hǎi,dào dǐ fāng zhī chū chù gāo。

阅古作寄简子启八首

胡俨

人爱新奇学晚唐,弊贪犹谓作于凉。rén ài xīn qí xué wǎn táng,bì tān yóu wèi zuò yú liáng。
若驱纤巧还纯古,苏李当年独擅场。ruò qū xiān qiǎo hái chún gǔ,sū lǐ dāng nián dú shàn chǎng。

阅古作寄简子启八首

胡俨

句恋清奇体益卑,辞工靡丽气还萎。jù liàn qīng qí tǐ yì bēi,cí gōng mí lì qì hái wēi。
要知玉振金声处,广乐钧天万舞时。yào zhī yù zhèn jīn shēng chù,guǎng lè jūn tiān wàn wǔ shí。

题画龙

胡俨

曾将一寸沧溟水,化作甘霖遍九垓。céng jiāng yī cùn cāng míng shuǐ,huà zuò gān lín biàn jiǔ gāi。
卷甲归来能几日,又随烟雾上蓬莱。juǎn jiǎ guī lái néng jǐ rì,yòu suí yān wù shàng péng lái。