古诗词

游雁荡山

高攀龙

昔我爱邱山,名胜土梦想。xī wǒ ài qiū shān,míng shèng tǔ mèng xiǎng。
去去三十年,尘事空鞅掌。qù qù sān shí nián,chén shì kōng yāng zhǎng。
兹游惬始愿,千里遂独往。zī yóu qiè shǐ yuàn,qiān lǐ suì dú wǎng。
望山屡驰骛,入谷转疑恍。wàng shān lǚ chí wù,rù gǔ zhuǎn yí huǎng。
仰观秋瀑飞,頫听潭流响。yǎng guān qiū pù fēi,fǔ tīng tán liú xiǎng。
阳崖峙雄突,阴洞藏奇敞。yáng yá zhì xióng tū,yīn dòng cáng qí chǎng。
幽寻碧涧底,遐瞩紫霄上。yōu xún bì jiàn dǐ,xiá zhǔ zǐ xiāo shàng。
春风荡轻阴,百里见开朗。chūn fēng dàng qīng yīn,bǎi lǐ jiàn kāi lǎng。
青丹未可图,文翰谁能髣。qīng dān wèi kě tú,wén hàn shuí néng fǎng。
栖心愿止托,回首空怅怏。qī xīn yuàn zhǐ tuō,huí shǒu kōng chàng yàng。
胜地古今存,浮生俄顷赏。shèng dì gǔ jīn cún,fú shēng é qǐng shǎng。
安得结茅庐,于此一偃仰。ān dé jié máo lú,yú cǐ yī yǎn yǎng。
高攀龙

高攀龙

高攀龙(1562年 - 1626年),字存之,又字云从,江苏无锡人,世称“景逸先生”。明朝政治家、思想家,东林党领袖,“东林八君子”之一。著有《高子遗书》12卷等。万历十七年(1589年)中进士。后遇父丧归家守孝。天启六年(1626年)三月,高攀龙不堪屈辱,投水自尽,时年六十四岁。崇祯初年(1628年),朝廷为高攀龙平反,赠太子太保、兵部尚书,谥“忠宪”。 高攀龙的作品>>

猜您喜欢

水居漫兴

高攀龙

山人作何功课,终日对山不语。shān rén zuò hé gōng kè,zhōng rì duì shān bù yǔ。
问我此意何如,白云自来自去。wèn wǒ cǐ yì hé rú,bái yún zì lái zì qù。

水居漫兴

高攀龙

赤日堕于西隅,白月升于东牖。chì rì duò yú xī yú,bái yuè shēng yú dōng yǒu。
我趁于此开尊,佩得金印如斗。wǒ chèn yú cǐ kāi zūn,pèi dé jīn yìn rú dòu。
137«45678910