古诗词

青罗山房歌寄宋景濂

刘基

若有人兮乃在大江之南,浙河之东。ruò yǒu rén xī nǎi zài dà jiāng zhī nán,zhè hé zhī dōng。
连山掎拔瀛海上,上与河鼓天津通。lián shān jǐ bá yíng hǎi shàng,shàng yǔ hé gǔ tiān jīn tōng。
忆昔四女下天来,遗鬟堕剃根庞鸿。yì xī sì nǚ xià tiān lái,yí huán duò tì gēn páng hóng。
仙华杰出最怪异,望之如云浮太空。xiān huá jié chū zuì guài yì,wàng zhī rú yún fú tài kōng。
嵚崟峛崺齾啮不可上,荟蔚杂树昏朣胧。qīn yín lǐ yǐ yà niè bù kě shàng,huì wèi zá shù hūn tóng lóng。
虎龙咆号猿鹤叫,山鬼呵歘生悲风。hǔ lóng páo hào yuán hè jiào,shān guǐ hē chuā shēng bēi fēng。
嗟哉若人兮,胡为乎其中!梁檀楠兮柱桂枫,结青萝兮以帡幪。jiē zāi ruò rén xī,hú wèi hū qí zhōng!liáng tán nán xī zhù guì fēng,jié qīng luó xī yǐ píng méng。
不剪不伐兮,不盬以攻。bù jiǎn bù fá xī,bù gǔ yǐ gōng。
晨岚暮蔼滴晴雨,烟条雾叶相蒙茏。chén lán mù ǎi dī qíng yǔ,yān tiáo wù yè xiāng méng lóng。
縿縿兮纚纚菶菶兮蓬蓬。shān shān xī lí lí běng běng xī péng péng。
缭纠要绍兮,若苍龙垂胡降玄穹。liáo jiū yào shào xī,ruò cāng lóng chuí hú jiàng xuán qióng。
棽丽披离兮,若翠鸾振迅飞蕤氃。shēn lì pī lí xī,ruò cuì luán zhèn xùn fēi ruí tóng。
鹂黄和鸣桑扈应,仿佛牙旷之丝桐。lí huáng hé míng sāng hù yīng,fǎng fú yá kuàng zhī sī tóng。
幽泉发窦锵玲珑,六月赤日收蕴隆。yōu quán fā dòu qiāng líng lóng,liù yuè chì rì shōu yùn lóng。
阳凌阴蓄春融融,岩花涧草纷白红。yáng líng yīn xù chūn róng róng,yán huā jiàn cǎo fēn bái hóng。
有时皇初平清夜,骑羊朝帝君琼蕤,羽盖冰玉佩,华月闪烁光成虹。yǒu shí huáng chū píng qīng yè,qí yáng cháo dì jūn qióng ruí,yǔ gài bīng yù pèi,huá yuè shǎn shuò guāng chéng hóng。
松吹笙兮竹舞翿,影旆旆兮声沨沨。sōng chuī shēng xī zhú wǔ dào,yǐng pèi pèi xī shēng fēng fēng。
娱目悦耳兮乐不可言。yú mù yuè ěr xī lè bù kě yán。
世间尘土何梦梦。shì jiān chén tǔ hé mèng mèng。
山有芝,隰有葑,石凿凿兮水漴漴。shān yǒu zhī,xí yǒu fēng,shí záo záo xī shuǐ zhuàng zhuàng。
猗若人兮美且充,饥食倦息兮可以保我躬。yī ruò rén xī měi qiě chōng,jī shí juàn xī xī kě yǐ bǎo wǒ gōng。
逍遥兮栖迟,又何必访广成于崆峒。xiāo yáo xī qī chí,yòu hé bì fǎng guǎng chéng yú kōng dòng。
刘基

刘基

刘基(1311年7月1日-1375年5月16日)字伯温,谥曰文成,元末明初杰出的军事谋略家、政治家、文学家和思想家,明朝开国元勋,汉族,浙江文成南田(原属青田)人,故时人称他刘青田,明洪武三年(1370)封诚意伯,人们又称他刘诚意。武宗正德九年追赠太师,谥号文成,后人又称他刘文成、文成公。他以神机妙算、运筹帷幄著称于世。刘伯温是中国古代的一位传奇人物,至今在中国大陆、港澳台乃至东南亚、日韩等地仍有广泛深厚的民间影响力。 刘基的作品>>

猜您喜欢

忆昔二首

刘基

忆昔扬州看月华,满城弦管满人家。yì xī yáng zhōu kàn yuè huá,mǎn chéng xián guǎn mǎn rén jiā。
可怜今夜中秋月,独照寒蛩泣细沙。kě lián jīn yè zhōng qiū yuè,dú zhào hán qióng qì xì shā。

送别

刘基

送别江头日欲沉,落湳风急鸟归林。sòng bié jiāng tóu rì yù chén,luò nǎn fēng jí niǎo guī lín。
秋云恰似人情薄,秋水还同客恨深。qiū yún qià shì rén qíng báo,qiū shuǐ hái tóng kè hèn shēn。

无寐

刘基

夜长无寐待鸣鸡,及至鸡鸣梦却迷。yè zhǎng wú mèi dài míng jī,jí zhì jī míng mèng què mí。
惊起朝阳斜照屋,一眉残月在天西。jīng qǐ cháo yáng xié zhào wū,yī méi cán yuè zài tiān xī。

夜坐二首

刘基

露泣寒螀唁断魂,风惊檐铎语黄昏。lù qì hán jiāng yàn duàn hún,fēng jīng yán duó yǔ huáng hūn。
羁愁悄悄成危坐,看尽空墙上月痕。jī chóu qiāo qiāo chéng wēi zuò,kàn jǐn kōng qiáng shàng yuè hén。

夜坐二首

刘基

虫响莓苔叶响廊,月光如雪露如霜。chóng xiǎng méi tái yè xiǎng láng,yuè guāng rú xuě lù rú shuāng。
铜壶管领催华发,一夜应添百刻长。tóng hú guǎn lǐng cuī huá fā,yī yè yīng tiān bǎi kè zhǎng。

栖乌

刘基

归雁将秋入楚天,薄云开月伴愁眠。guī yàn jiāng qiū rù chǔ tiān,báo yún kāi yuè bàn chóu mián。
露寒叶动栖乌起,一叫千声落枕边。lù hán yè dòng qī wū qǐ,yī jiào qiān shēng luò zhěn biān。

羲和

刘基

断梗枯茎付野蒿,冷风凉雨剥征袍。duàn gěng kū jīng fù yě hāo,lěng fēng liáng yǔ bō zhēng páo。
羲和只在嵎夷宿,自是金乌未发毛。xī hé zhǐ zài yú yí sù,zì shì jīn wū wèi fā máo。

纨扇

刘基

树头风露咽玄蝉,锦褥新张竹簟捐。shù tóu fēng lù yàn xuán chán,jǐn rù xīn zhāng zhú diàn juān。
纨扇团团霜雪色,好藏箧笥待明年。wán shàn tuán tuán shuāng xuě sè,hǎo cáng qiè sì dài míng nián。

漫成二首

刘基

沉水香销金博山,月满楼台深夜寒。chén shuǐ xiāng xiāo jīn bó shān,yuè mǎn lóu tái shēn yè hán。
瑶琴弦绝不可弹,叶落乌啼寻梦难。yáo qín xián jué bù kě dàn,yè luò wū tí xún mèng nán。

漫成二首

刘基

江水如天月如水,落叶萧萧夜风起。jiāng shuǐ rú tiān yuè rú shuǐ,luò yè xiāo xiāo yè fēng qǐ。
一寸愁心千万里,不见行人应未已。yī cùn chóu xīn qiān wàn lǐ,bù jiàn xíng rén yīng wèi yǐ。

咏史

刘基

六雄糜沸扰天纲,天下嗷嗷望禹汤。liù xióng mí fèi rǎo tiān gāng,tiān xià áo áo wàng yǔ tāng。
多事秦皇能一统,却教人忆楚怀王。duō shì qín huáng néng yī tǒng,què jiào rén yì chǔ huái wáng。

咏史

刘基

天与聪明作大君,应天在实岂虚文。tiān yǔ cōng míng zuò dà jūn,yīng tiān zài shí qǐ xū wén。
重瞳若解行仁义,不枉芒砀五色云。zhòng tóng ruò jiě xíng rén yì,bù wǎng máng dàng wǔ sè yún。

有感

刘基

焚书千古讶嬴秦,逃难茫茫走缙绅。fén shū qiān gǔ yà yíng qín,táo nán máng máng zǒu jìn shēn。
尚忆商山近京洛,白头容得采芝人。shàng yì shāng shān jìn jīng luò,bái tóu róng dé cǎi zhī rén。

有感

刘基

甲楯孤栖死不疑,那将宗社换西施。jiǎ dùn gū qī sǐ bù yí,nà jiāng zōng shè huàn xī shī。
想应尝胆秋风夜,恰似无忘携李时。xiǎng yīng cháng dǎn qiū fēng yè,qià shì wú wàng xié lǐ shí。

有感

刘基

鸿雁来时月满天,客途僮仆自相怜。hóng yàn lái shí yuè mǎn tiān,kè tú tóng pū zì xiāng lián。
荒村触眼惟茅屋,榆柳萧疏起暮烟。huāng cūn chù yǎn wéi máo wū,yú liǔ xiāo shū qǐ mù yān。