古诗词

天寿节同诸寓臣拜于宝林教寺礼毕登盘翠轩分韵得稽字

刘基

宿雨霁初节,群山绿如洗。sù yǔ jì chū jié,qún shān lǜ rú xǐ。
流霞绚琳宇,旭日射丹棨。liú xiá xuàn lín yǔ,xù rì shè dān qǐ。
鸣钟趋梵宫,焚香望天陛。míng zhōng qū fàn gōng,fén xiāng wàng tiān bì。
遥遥蜂蚁忱,惓惓葵藿礼。yáo yáo fēng yǐ chén,quán quán kuí huò lǐ。
万年主寿长,百拜臣首稽。wàn nián zhǔ shòu zhǎng,bǎi bài chén shǒu jī。
竣事陟华轩,敦情属芳醴。jùn shì zhì huá xuān,dūn qíng shǔ fāng lǐ。
太师祗园英,聪明实神启。tài shī zhī yuán yīng,cōng míng shí shén qǐ。
诸公俱俊髦,文藻压班祢。zhū gōng jù jùn máo,wén zǎo yā bān mí。
肃雍周簠簋,古怪夏追蠡。sù yōng zhōu fǔ guǐ,gǔ guài xià zhuī lí。
鹿鸣歌苹蒿,鱼丽咏鲂鳢。lù míng gē píng hāo,yú lì yǒng fáng lǐ。
剑气星有辉,珠光海无底。jiàn qì xīng yǒu huī,zhū guāng hǎi wú dǐ。
嘉会非寻常,令德更岂弟。jiā huì fēi xún cháng,lìng dé gèng qǐ dì。
澄心映空旷,涤虑俯清泚。chéng xīn yìng kōng kuàng,dí lǜ fǔ qīng cǐ。
看竹风泠泠,折花露泥泥。kàn zhú fēng líng líng,zhé huā lù ní ní。
纡徐睇溟瀼,缅邈想淮济。yū xú dì míng ráng,miǎn miǎo xiǎng huái jì。
巍巍世皇业,乔岳深根柢。wēi wēi shì huáng yè,qiáo yuè shēn gēn dǐ。
螳螂亢齐斧,碎首堪立徯。táng láng kàng qí fǔ,suì shǒu kān lì xī。
农郊卜甘岁,巳喜先抽荠。nóng jiāo bo gān suì,sì xǐ xiān chōu jì。
层楼盼北极,祥光应周髀。céng lóu pàn běi jí,xiáng guāng yīng zhōu bì。
中山致曲檗,东吴来秫米。zhōng shān zhì qū bò,dōng wú lái shú mǐ。
宴酺定有期,玉釭浮盎醍。yàn pú dìng yǒu qī,yù gāng fú àng tí。
刘基

刘基

刘基(1311年7月1日-1375年5月16日)字伯温,谥曰文成,元末明初杰出的军事谋略家、政治家、文学家和思想家,明朝开国元勋,汉族,浙江文成南田(原属青田)人,故时人称他刘青田,明洪武三年(1370)封诚意伯,人们又称他刘诚意。武宗正德九年追赠太师,谥号文成,后人又称他刘文成、文成公。他以神机妙算、运筹帷幄著称于世。刘伯温是中国古代的一位传奇人物,至今在中国大陆、港澳台乃至东南亚、日韩等地仍有广泛深厚的民间影响力。 刘基的作品>>

猜您喜欢

忆王孙·十二首集句

刘基

卢家少妇郁金堂。lú jiā shǎo fù yù jīn táng。
日日春光斗日光。rì rì chūn guāng dòu rì guāng。
勾引花核笑凭墙。gōu yǐn huā hé xiào píng qiáng。
映垂杨。yìng chuí yáng。
不是愁人亦断肠。bù shì chóu rén yì duàn cháng。

忆王孙·十二首集句

刘基

当时我醉美人家。dāng shí wǒ zuì měi rén jiā。
肯信流年鬓有华。kěn xìn liú nián bìn yǒu huá。
海燕西飞白日斜。hǎi yàn xī fēi bái rì xié。
对残花。duì cán huā。
莫怨春风当自嗟。mò yuàn chūn fēng dāng zì jiē。

忆王孙·十二首集句

刘基

情愁无意整花钿。qíng chóu wú yì zhěng huā diàn。
万事伤心在目前。wàn shì shāng xīn zài mù qián。
锦瑟无端五十弦。jǐn sè wú duān wǔ shí xián。
月明天。yuè míng tiān。
绣被焚香独自眠。xiù bèi fén xiāng dú zì mián。

忆王孙·十二首集句

刘基

湿云如梦雨如尘。shī yún rú mèng yǔ rú chén。
客舍青青柳色新。kè shě qīng qīng liǔ sè xīn。
一片花飞减却春。yī piàn huā fēi jiǎn què chūn。
劝行人。quàn xíng rén。
莫向天涯金绕身。mò xiàng tiān yá jīn rào shēn。

忆王孙·十二首集句

刘基

郎心如妾妾如郎。láng xīn rú qiè qiè rú láng。
一度相思一断肠。yī dù xiāng sī yī duàn cháng。
尘满金炉不炷香。chén mǎn jīn lú bù zhù xiāng。
向斜阳。xiàng xié yáng。
离恨空随江水长。lí hèn kōng suí jiāng shuǐ zhǎng。

忆王孙·十二首集句

刘基

为谁零落为谁开。wèi shuí líng luò wèi shuí kāi。
小白长红越女腮。xiǎo bái zhǎng hóng yuè nǚ sāi。
渐老逢春能几回。jiàn lǎo féng chūn néng jǐ huí。
看花回。kàn huā huí。
一日须倾三百杯。yī rì xū qīng sān bǎi bēi。

忆王孙·十二首集句

刘基

水纹如谷燕差池。shuǐ wén rú gǔ yàn chà chí。
斜日悠扬在柳丝。xié rì yōu yáng zài liǔ sī。
故国平居有所思。gù guó píng jū yǒu suǒ sī。
倚阑时。yǐ lán shí。
却是同袍不得知。què shì tóng páo bù dé zhī。

忆王孙·十二首集句

刘基

郁金苏合及都梁。yù jīn sū hé jí dōu liáng。
不是金炉旧日香。bù shì jīn lú jiù rì xiāng。
懒对菱花晕晓妆。lǎn duì líng huā yūn xiǎo zhuāng。
细思量。xì sī liàng。
欲话因绿恐断肠。yù huà yīn lǜ kǒng duàn cháng。

忆王孙·十二首集句

刘基

满庭芳草易黄昏。mǎn tíng fāng cǎo yì huáng hūn。
摘索花枝料峭寒。zhāi suǒ huā zhī liào qiào hán。
坐见新池落旧痕。zuò jiàn xīn chí luò jiù hén。
忆王孙。yì wáng sūn。
深院无人独倚门。shēn yuàn wú rén dú yǐ mén。

青玉案·春思

刘基

昨朝出日今朝雨,望不见、愁来路。zuó cháo chū rì jīn cháo yǔ,wàng bù jiàn chóu lái lù。
径滑泥深妨纵步,美人何处,花谢谁为主。jìng huá ní shēn fáng zòng bù,měi rén hé chù,huā xiè shuí wèi zhǔ。
离弦不系鸣筝柱,但满眼相思泪如缕。lí xián bù xì míng zhēng zhù,dàn mǎn yǎn xiāng sī lèi rú lǚ。
关塞迢迢音信阻,千重云水,万重烟树,心逐征鸿去。guān sāi tiáo tiáo yīn xìn zǔ,qiān zhòng yún shuǐ,wàn zhòng yān shù,xīn zhú zhēng hóng qù。

长相思

刘基

烟茫茫,草茫茫,人去人来来去忙,沧江空夕阳。yān máng máng,cǎo máng máng,rén qù rén lái lái qù máng,cāng jiāng kōng xī yáng。
凫飞翔,雁飞翔,天路冥冥川路长,月明芦苇凉。fú fēi xiáng,yàn fēi xiáng,tiān lù míng míng chuān lù zhǎng,yuè míng lú wěi liáng。

生查子·集句

刘基

他乡别故人,拭泪攀杨柳。tā xiāng bié gù rén,shì lèi pān yáng liǔ。
此物最相思,皎皎当窗牗。cǐ wù zuì xiāng sī,jiǎo jiǎo dāng chuāng yǒu。
留取作秋香,出入君怀袖。liú qǔ zuò qiū xiāng,chū rù jūn huái xiù。
万里故园心,天地同长久。wàn lǐ gù yuán xīn,tiān dì tóng zhǎng jiǔ。

生查子·集句

刘基

青山欲暮时,暝色生寒树。qīng shān yù mù shí,míng sè shēng hán shù。
不那客愁多,复送王孙去。bù nà kè chóu duō,fù sòng wáng sūn qù。
涧户寂无人,暗谷疑风雨。jiàn hù jì wú rén,àn gǔ yí fēng yǔ。
耿耿夜何长,月落闻津鼓。gěng gěng yè hé zhǎng,yuè luò wén jīn gǔ。

生查子·集句

刘基

开帘满地花,风起春城暮。kāi lián mǎn dì huā,fēng qǐ chūn chéng mù。
悲妾似花身,暂向花间语。bēi qiè shì huā shēn,zàn xiàng huā jiān yǔ。
落叶不归林,惊鸟从横去。luò yè bù guī lín,jīng niǎo cóng héng qù。
独立傍银床,点点回塘雨。dú lì bàng yín chuáng,diǎn diǎn huí táng yǔ。

生查子·集句

刘基

春风能几时,柳色看犹浅。chūn fēng néng jǐ shí,liǔ sè kàn yóu qiǎn。
胡蝶梦中飞,迹与孤云远。hú dié mèng zhōng fēi,jì yǔ gū yún yuǎn。
明月照花枝,入夜愁难遣。míng yuè zhào huā zhī,rù yè chóu nán qiǎn。
形影自相怜,不及衔泥燕。xíng yǐng zì xiāng lián,bù jí xián ní yàn。
1433«3456789»