古诗词

感时述事十首

刘基

十羊烦九牧,自古贻笑嗤。shí yáng fán jiǔ mù,zì gǔ yí xiào chī。
任贤苟不贰,焉用多人为。rèn xián gǒu bù èr,yān yòng duō rén wèi。
师行仰供给,州县方告疲。shī xíng yǎng gōng gěi,zhōu xiàn fāng gào pí。
差徭逮所历,添官有权宜。chà yáo dǎi suǒ lì,tiān guān yǒu quán yí。
柰何乘此势,争先植其私。nài hé chéng cǐ shì,zhēng xiān zhí qí sī。
百司并效尤,货贿从横飞。bǎi sī bìng xiào yóu,huò huì cóng héng fēi。
列坐隘公堂,号令纷披离。liè zuò ài gōng táng,hào lìng fēn pī lí。
名称到舆隶,混杂无尊卑。míng chēng dào yú lì,hùn zá wú zūn bēi。
正官反差出,道路不停驰。zhèng guān fǎn chà chū,dào lù bù tíng chí。
徇禄积日月,官吏之所希。xùn lù jī rì yuè,guān lì zhī suǒ xī。
此辈欲何求,朘剥图身肥。cǐ bèi yù hé qiú,zuī bō tú shēn féi。
世皇一宇宙,四海均惠慈。shì huáng yī yǔ zhòu,sì hǎi jūn huì cí。
盗贼乘间发,咎实由官司。dào zéi chéng jiān fā,jiù shí yóu guān sī。
云胡未悔祸,救焚用膏脂。yún hú wèi huǐ huò,jiù fén yòng gāo zhī。
姻娅遂连茹,公介弃草茨。yīn yà suì lián rú,gōng jiè qì cǎo cí。
农郊日增垒,良民死无期。nóng jiāo rì zēng lěi,liáng mín sǐ wú qī。
天关深虎豹,欲语当因谁。tiān guān shēn hǔ bào,yù yǔ dāng yīn shuí。
刘基

刘基

刘基(1311年7月1日-1375年5月16日)字伯温,谥曰文成,元末明初杰出的军事谋略家、政治家、文学家和思想家,明朝开国元勋,汉族,浙江文成南田(原属青田)人,故时人称他刘青田,明洪武三年(1370)封诚意伯,人们又称他刘诚意。武宗正德九年追赠太师,谥号文成,后人又称他刘文成、文成公。他以神机妙算、运筹帷幄著称于世。刘伯温是中国古代的一位传奇人物,至今在中国大陆、港澳台乃至东南亚、日韩等地仍有广泛深厚的民间影响力。 刘基的作品>>

猜您喜欢

次韵和石末公见寄五绝

刘基

庙略能回十万夫,诗书郤縠近来无。miào lüè néng huí shí wàn fū,shī shū xì hú jìn lái wú。
何由入奏明光殿,指点山河一统图。hé yóu rù zòu míng guāng diàn,zhǐ diǎn shān hé yī tǒng tú。

次韵和石末公见寄五绝

刘基

春满郊原乐意融,野花庭草竞纤秾。chūn mǎn jiāo yuán lè yì róng,yě huā tíng cǎo jìng xiān nóng。
惟馀陵上青青柏,不向东风改旧容。wéi yú líng shàng qīng qīng bǎi,bù xiàng dōng fēng gǎi jiù róng。

次韵和石末公见寄五绝

刘基

越溪清水淬干将,鬼魅惊啼畏夜光。yuè xī qīng shuǐ cuì gàn jiāng,guǐ mèi jīng tí wèi yè guāng。
不共铅刀争利钝,何妨玉匣且深藏。bù gòng qiān dāo zhēng lì dùn,hé fáng yù xiá qiě shēn cáng。

次韵和石末公见寄五绝

刘基

汉殿千门锦绣开,不堪一夜柏梁灾。hàn diàn qiān mén jǐn xiù kāi,bù kān yī yè bǎi liáng zāi。
鲁般骨朽萧何死,肠断无人为取材。lǔ bān gǔ xiǔ xiāo hé sǐ,cháng duàn wú rén wèi qǔ cái。

汉世祖

刘基

白水龙飞绍赤精,鸱枭尽入太官羹。bái shuǐ lóng fēi shào chì jīng,chī xiāo jǐn rù tài guān gēng。
三驱只贷樊崇死,侯印应惭不义名。sān qū zhǐ dài fán chóng sǐ,hóu yìn yīng cán bù yì míng。

过苏州

刘基

姑苏台下垂杨柳,曾为张王护禁城。gū sū tái xià chuí yáng liǔ,céng wèi zhāng wáng hù jìn chéng。
今日淡烟芳草里,暮蝉犹作管弦声。jīn rì dàn yān fāng cǎo lǐ,mù chán yóu zuò guǎn xián shēng。

过苏州

刘基

忆昔吴宫无事时,满城杨柳舞西施。yì xī wú gōng wú shì shí,mǎn chéng yáng liǔ wǔ xī shī。
如今柳尽西施死,恨杀当年陌上儿。rú jīn liǔ jǐn xī shī sǐ,hèn shā dāng nián mò shàng ér。

过苏州

刘基

陌上清歌最可听,谁知此是断肠声。mò shàng qīng gē zuì kě tīng,shuí zhī cǐ shì duàn cháng shēng。
就中更有杨枝曲,恨杀昏鸦及晓莺。jiù zhōng gèng yǒu yáng zhī qū,hèn shā hūn yā jí xiǎo yīng。

过苏州

刘基

虎丘山下月朦胧,阊阖门前动地风。hǔ qiū shān xià yuè méng lóng,chāng hé mén qián dòng dì fēng。
子夜一声琴一阕,杜鹃声在碧云中。zi yè yī shēng qín yī què,dù juān shēng zài bì yún zhōng。

过苏州

刘基

灯映前窗纸不鸣,四邻无语犬号声。dēng yìng qián chuāng zhǐ bù míng,sì lín wú yǔ quǎn hào shēng。
南阳巳起为霖了,何用人间更得名。nán yáng sì qǐ wèi lín le,hé yòng rén jiān gèng dé míng。

过苏州

刘基

满地寒风满面尘,荒烟白草旧通津。mǎn dì hán fēng mǎn miàn chén,huāng yān bái cǎo jiù tōng jīn。
晏安鸩毒俱亡国,可但西施解误人。yàn ān zhèn dú jù wáng guó,kě dàn xī shī jiě wù rén。

过苏州

刘基

成败由天众所知,乌江拔剑更何疑。chéng bài yóu tiān zhòng suǒ zhī,wū jiāng bá jiàn gèng hé yí。
谁言碧海剸蛟手,也学临春井底儿。shuí yán bì hǎi tuán jiāo shǒu,yě xué lín chūn jǐng dǐ ér。

过苏州

刘基

小雨如膏渍陌尘,一沟寒碧晓生鳞。xiǎo yǔ rú gāo zì mò chén,yī gōu hán bì xiǎo shēng lín。
馀年巳自无多子,更向途中见早春。yú nián sì zì wú duō zi,gèng xiàng tú zhōng jiàn zǎo chūn。

凉夜

刘基

潇潇凉雨泻檐泷,聒聒鸣蛙似吠庞。xiāo xiāo liáng yǔ xiè yán lóng,guā guā míng wā shì fèi páng。
惟有露萤怜寂寞,却将光景到书窗。wéi yǒu lù yíng lián jì mò,què jiāng guāng jǐng dào shū chuāng。

白塔寺

刘基

物换星移事巳迷,从来此地惑东西。wù huàn xīng yí shì sì mí,cóng lái cǐ dì huò dōng xī。
可怜如镜中天月,独照城乌夜夜啼。kě lián rú jìng zhōng tiān yuè,dú zhào chéng wū yè yè tí。