古诗词

感时述事十首

刘基

虞刑论小故,夏誓殄渠魁。yú xíng lùn xiǎo gù,xià shì tiǎn qú kuí。
好生虽大德,纵恶非圣裁。hǎo shēng suī dà dé,zòng è fēi shèng cái。
官吏逞贪婪,树怨结祸胎。guān lì chěng tān lán,shù yuàn jié huò tāi。
法当究其源,剪锄去根荄。fǎ dāng jiū qí yuán,jiǎn chú qù gēn gāi。
蒙茏曲全宥,驾患于后来。méng lóng qū quán yòu,jià huàn yú hòu lái。
滥觞不堙塞,滔天谷陵颓。làn shāng bù yīn sāi,tāo tiān gǔ líng tuí。
总戎用高官,沐猴戴母頧。zǒng róng yòng gāo guān,mù hóu dài mǔ duǐ。
玉帐饫酒肉,士卒食菜薹。yù zhàng yù jiǔ ròu,shì zú shí cài tái。
未战巳离心,望风遂崩摧。wèi zhàn sì lí xīn,wàng fēng suì bēng cuī。
招安乃倡议,和者声如雷。zhāo ān nǎi chàng yì,hé zhě shēng rú léi。
天高豹关远,日月照不该。tiān gāo bào guān yuǎn,rì yuè zhào bù gāi。
俱曰贼有神,讨之则蒙灾。jù yuē zéi yǒu shén,tǎo zhī zé méng zāi。
大臣恐及己,相视若衔枚。dà chén kǒng jí jǐ,xiāng shì ruò xián méi。
阿谀就姑息,华绂被死灰。ā yú jiù gū xī,huá fú bèi sǐ huī。
奸宄争效尤,无风自扬埃。jiān guǐ zhēng xiào yóu,wú fēng zì yáng āi。
啸聚逞强力,谓是爵禄媒。xiào jù chěng qiáng lì,wèi shì jué lù méi。
黎民亦何辜,骨肉散草莱。lí mín yì hé gū,gǔ ròu sàn cǎo lái。
倾家事守御,反以结嫌猜。qīng jiā shì shǒu yù,fǎn yǐ jié xián cāi。
恸哭浮云黑,悲风为徘徊。tòng kū fú yún hēi,bēi fēng wèi pái huái。
赤子母不怜,不如绝其胚。chì zi mǔ bù lián,bù rú jué qí pēi。
养枭逐凤凰,此事天所哀。yǎng xiāo zhú fèng huáng,cǐ shì tiān suǒ āi。
胡为尚靡定,颠倒陛与颏。hú wèi shàng mí dìng,diān dào bì yǔ kē。
春秋戒肆眚,念此良悠哉。chūn qiū jiè sì shěng,niàn cǐ liáng yōu zāi。
刘基

刘基

刘基(1311年7月1日-1375年5月16日)字伯温,谥曰文成,元末明初杰出的军事谋略家、政治家、文学家和思想家,明朝开国元勋,汉族,浙江文成南田(原属青田)人,故时人称他刘青田,明洪武三年(1370)封诚意伯,人们又称他刘诚意。武宗正德九年追赠太师,谥号文成,后人又称他刘文成、文成公。他以神机妙算、运筹帷幄著称于世。刘伯温是中国古代的一位传奇人物,至今在中国大陆、港澳台乃至东南亚、日韩等地仍有广泛深厚的民间影响力。 刘基的作品>>

猜您喜欢

浣纱女

刘基

卧薪终夜泣孤臣,落月飞霜几度春。wò xīn zhōng yè qì gū chén,luò yuè fēi shuāng jǐ dù chūn。
能使姑苏聚麋鹿,谁知却是浣纱人。néng shǐ gū sū jù mí lù,shuí zhī què shì huàn shā rén。

双带子

刘基

嫁时双带绣骐驎,翠叶金花色色新。jià shí shuāng dài xiù qí lín,cuì yè jīn huā sè sè xīn。
宁教尘匣蒙蛛网,不肯将来别赠人。níng jiào chén xiá méng zhū wǎng,bù kěn jiāng lái bié zèng rén。

双带子

刘基

结得同心欲寄郎,还将双带剌鸳央。jié dé tóng xīn yù jì láng,hái jiāng shuāng dài lá yuān yāng。
殷勤祝付西归燕,一纸书缄泪两行。yīn qín zhù fù xī guī yàn,yī zhǐ shū jiān lèi liǎng xíng。

双带子

刘基

合欢双带绣蜻蜓,一度看来一泪零。hé huān shuāng dài xiù qīng tíng,yī dù kàn lái yī lèi líng。
雪里芭蕉心长在,春来不改旧时青。xuě lǐ bā jiāo xīn zhǎng zài,chūn lái bù gǎi jiù shí qīng。

双带子

刘基

莫言长夜便无明,莫道离鸾不合并。mò yán zhǎng yè biàn wú míng,mò dào lí luán bù hé bìng。
天上星辰能化石,黄河千岁也还清。tiān shàng xīng chén néng huà shí,huáng hé qiān suì yě hái qīng。

鸡鸣曲

刘基

霜飞月落天峥嵘,咿咿喔喔邻鸡鸣。shuāng fēi yuè luò tiān zhēng róng,yī yī ō ō lín jī míng。
龙蛇杂遝寰海沸,谁知此声非恶声?lóng shé zá tà huán hǎi fèi,shuí zhī cǐ shēng fēi è shēng?

鸡鸣曲

刘基

莫厌晨鸡相应啼,中原千里绝晨鸡。mò yàn chén jī xiāng yīng tí,zhōng yuán qiān lǐ jué chén jī。
一匡自是无伯仲,坐谈不用夸曾西。yī kuāng zì shì wú bó zhòng,zuò tán bù yòng kuā céng xī。

塞姑

刘基

苔没行踪草没堤,满帘红日一莺啼。tái méi xíng zōng cǎo méi dī,mǎn lián hóng rì yī yīng tí。
天涯那得真消息,不敢逢人问碛西。tiān yá nà dé zhēn xiāo xī,bù gǎn féng rén wèn qì xī。

塞姑

刘基

肠断龙沙信不通,梦中长恒醒时空。cháng duàn lóng shā xìn bù tōng,mèng zhōng zhǎng héng xǐng shí kōng。
夜来忽得揄关报,知忆传闻是梦中。yè lái hū dé yú guān bào,zhī yì chuán wén shì mèng zhōng。

塞姑

刘基

满箧衣裳手自裁,寄君亲付与郎开。mǎn qiè yī shang shǒu zì cái,jì jūn qīn fù yǔ láng kāi。
锦衾角枕期窀穸,遮莫无人莫寄回。jǐn qīn jiǎo zhěn qī zhūn xī,zhē mò wú rén mò jì huí。

春曲

刘基

春天不雨亦不晴,杨花飘尽池萍生。chūn tiān bù yǔ yì bù qíng,yáng huā piāo jǐn chí píng shēng。
庭鸟雏成巢燕瞑,惟有杜鹃啼到明。tíng niǎo chú chéng cháo yàn míng,wéi yǒu dù juān tí dào míng。

春曲

刘基

春晴野烟生绿塘,春游彩女铅华光。chūn qíng yě yān shēng lǜ táng,chūn yóu cǎi nǚ qiān huá guāng。
碧云日暮去何处,红荇白蘋他自香。bì yún rì mù qù hé chù,hóng xìng bái píng tā zì xiāng。

女儿子

刘基

女儿二六月上弦,娇羞长在阿婆边。nǚ ér èr liù yuè shàng xián,jiāo xiū zhǎng zài ā pó biān。
阿婆惜爱女儿子,女儿只愁阿婆死。ā pó xī ài nǚ ér zi,nǚ ér zhǐ chóu ā pó sǐ。

宫怨

刘基

沉沉烟雨掩孤闱,可怪东风到得迟。chén chén yān yǔ yǎn gū wéi,kě guài dōng fēng dào dé chí。
今日晴明上楼望,不知花谢巳多时。jīn rì qíng míng shàng lóu wàng,bù zhī huā xiè sì duō shí。

宫怨

刘基

何处春风拂苑墙,飞花片片入昭阳。hé chù chūn fēng fú yuàn qiáng,fēi huā piàn piàn rù zhāo yáng。
多情尚有池边柳,留得啼莺伴日长。duō qíng shàng yǒu chí biān liǔ,liú dé tí yīng bàn rì zhǎng。