古诗词

徐资深华山图

刘基

华岳插天七千丈,丹崖翠壁开仙掌。huá yuè chā tiān qī qiān zhàng,dān yá cuì bì kāi xiān zhǎng。
壁间擘出黄河流,大禹以之分九州。bì jiān bāi chū huáng hé liú,dà yǔ yǐ zhī fēn jiǔ zhōu。
河流衮衮赴溟涨,华岳拔出天河上。hé liú gǔn gǔn fù míng zhǎng,huá yuè bá chū tiān hé shàng。
云宫雾窟疑本无,石室金台俨相向。yún gōng wù kū yí běn wú,shí shì jīn tái yǎn xiāng xiàng。
玉泉高通玉井津,中有莲实如车轮。yù quán gāo tōng yù jǐng jīn,zhōng yǒu lián shí rú chē lún。
世人肉食未羽化,可望不得聊相亲。shì rén ròu shí wèi yǔ huà,kě wàng bù dé liáo xiāng qīn。
高堂晚晴图画展,眼明一见心自远。gāo táng wǎn qíng tú huà zhǎn,yǎn míng yī jiàn xīn zì yuǎn。
世间尘土今纷纷,吾当拂衣卧山云。shì jiān chén tǔ jīn fēn fēn,wú dāng fú yī wò shān yún。
刘基

刘基

刘基(1311年7月1日-1375年5月16日)字伯温,谥曰文成,元末明初杰出的军事谋略家、政治家、文学家和思想家,明朝开国元勋,汉族,浙江文成南田(原属青田)人,故时人称他刘青田,明洪武三年(1370)封诚意伯,人们又称他刘诚意。武宗正德九年追赠太师,谥号文成,后人又称他刘文成、文成公。他以神机妙算、运筹帷幄著称于世。刘伯温是中国古代的一位传奇人物,至今在中国大陆、港澳台乃至东南亚、日韩等地仍有广泛深厚的民间影响力。 刘基的作品>>

猜您喜欢

春日杂兴

刘基

雨隐沧江雾隐山,乡关迢递寄书难。yǔ yǐn cāng jiāng wù yǐn shān,xiāng guān tiáo dì jì shū nán。
病来只盼春风到,不拟春风晓更寒。bìng lái zhǐ pàn chūn fēng dào,bù nǐ chūn fēng xiǎo gèng hán。

春日杂兴

刘基

日出江空晓气柔,白蘋风起渚烟收。rì chū jiāng kōng xiǎo qì róu,bái píng fēng qǐ zhǔ yān shōu。
夜来一饷三更雨,送尽飞花入海流。yè lái yī xiǎng sān gèng yǔ,sòng jǐn fēi huā rù hǎi liú。

夜泊桐江驿

刘基

伯夷清节太公功,出处非邪岂必同。bó yí qīng jié tài gōng gōng,chū chù fēi xié qǐ bì tóng。
不是云台兴帝业,桐江无用一丝风。bù shì yún tái xīng dì yè,tóng jiāng wú yòng yī sī fēng。

题陈太初画扇

刘基

一道沧江隔战尘,白蘋风起浪鳞鳞。yī dào cāng jiāng gé zhàn chén,bái píng fēng qǐ làng lín lín。
新亭满眼神州泪,未识中流击楫人。xīn tíng mǎn yǎn shén zhōu lèi,wèi shí zhōng liú jī jí rén。

题陈太初画扇

刘基

泛湖浮海两如何,满地悲风起白波。fàn hú fú hǎi liǎng rú hé,mǎn dì bēi fēng qǐ bái bō。
争似乘槎随博望,玉绳光里看山河。zhēng shì chéng chá suí bó wàng,yù shéng guāng lǐ kàn shān hé。

题陈太初画扇

刘基

水净沙明一叶船,钓丝牵月过长川。shuǐ jìng shā míng yī yè chuán,diào sī qiān yuè guò zhǎng chuān。
五湖何地宜生理,我欲从之问计然。wǔ hú hé dì yí shēng lǐ,wǒ yù cóng zhī wèn jì rán。

即景

刘基

江城五月冷修修,细雨微风拂面愁。jiāng chéng wǔ yuè lěng xiū xiū,xì yǔ wēi fēng fú miàn chóu。
汀蓼不知犹是夏,竞开丹粟满枝头。tīng liǎo bù zhī yóu shì xià,jìng kāi dān sù mǎn zhī tóu。

即景

刘基

薄寒轻雨细如丝,风满长川棹去迟。báo hán qīng yǔ xì rú sī,fēng mǎn zhǎng chuān zhào qù chí。
漠漠野田将瞑色,纤纤汀草欲青时。mò mò yě tián jiāng míng sè,xiān xiān tīng cǎo yù qīng shí。

遣兴

刘基

萋萋芳草掩重门,几树斜阳照断魂。qī qī fāng cǎo yǎn zhòng mén,jǐ shù xié yáng zhào duàn hún。
坐爱微风起蘋末,月明檐铎语黄昏。zuò ài wēi fēng qǐ píng mò,yuè míng yán duó yǔ huáng hūn。

御柳

刘基

御柳青青阴绿池,迎春擢秀不违时。yù liǔ qīng qīng yīn lǜ chí,yíng chūn zhuó xiù bù wéi shí。
皇恩天地同生育,雨露无私尔最知。huáng ēn tiān dì tóng shēng yù,yǔ lù wú sī ěr zuì zhī。

御柳

刘基

漫漫春风入舜韶,绿杨舒叶乳莺调。màn màn chūn fēng rù shùn sháo,lǜ yáng shū yè rǔ yīng diào。
君王不为娱声色,无用辛勤学舞腰。jūn wáng bù wèi yú shēng sè,wú yòng xīn qín xué wǔ yāo。

苕溪皇甫秀才幽居

刘基

玄晏先生一草庐,万竿修竹五事书。xuán yàn xiān shēng yī cǎo lú,wàn gān xiū zhú wǔ shì shū。
日高无客来惊梦,自谓公侯总不如。rì gāo wú kè lái jīng mèng,zì wèi gōng hóu zǒng bù rú。

苕溪皇甫秀才幽居

刘基

天目山前苕水流,野华啼鸟自春秋。tiān mù shān qián sháo shuǐ liú,yě huá tí niǎo zì chūn qiū。
沧浪清浊吾何预,坐听松风笑许由。cāng làng qīng zhuó wú hé yù,zuò tīng sōng fēng xiào xǔ yóu。

雪后遣兴

刘基

朝寒布谷应时鸣,起向回廊独自行。cháo hán bù gǔ yīng shí míng,qǐ xiàng huí láng dú zì xíng。
残雪未消檐影寂,满庭幽草看春生。cán xuě wèi xiāo yán yǐng jì,mǎn tíng yōu cǎo kàn chūn shēng。

梅花七绝句

刘基

风林凋尽碧琅玕,的皪梅花好自看。fēng lín diāo jǐn bì láng gān,de lì méi huā hǎo zì kàn。
霜白月明残雪夜,一枝危拂斗杓寒。shuāng bái yuè míng cán xuě yè,yī zhī wēi fú dòu biāo hán。