古诗词

次韵和石末公七月十五夜月蚀诗

刘基

招摇指坤月望日,大月如盘海中出。zhāo yáo zhǐ kūn yuè wàng rì,dà yuè rú pán hǎi zhōng chū。
不知妖怪从何来,惝恍初惊天眼昳。bù zhī yāo guài cóng hé lái,chǎng huǎng chū jīng tiān yǎn dié。
儿童走报开户看,城角咿呜声未卒。ér tóng zǒu bào kāi hù kàn,chéng jiǎo yī wū shēng wèi zú。
蟾逃兔遁漠无踪,璧陨珠沉一何疾。chán táo tù dùn mò wú zōng,bì yǔn zhū chén yī hé jí。
丈夫愕视隘街巷,妇女喧呼动圭筚。zhàng fū è shì ài jiē xiàng,fù nǚ xuān hū dòng guī bì。
辉辉稍辨河汉沬,耿耿渐明荒冢漆。huī huī shāo biàn hé hàn mèi,gěng gěng jiàn míng huāng zhǒng qī。
百官袍笏群吏趋,伐鼓撞钲仍设韠。bǎi guān páo hù qún lì qū,fá gǔ zhuàng zhēng réng shè bì。
赤水难令罔象求,渑池莫效相如叱。chì shuǐ nán lìng wǎng xiàng qiú,miǎn chí mò xiào xiāng rú chì。
升檐变阁到空旷,瓂掩氛祲殊靡毕。shēng yán biàn gé dào kōng kuàng,gài yǎn fēn jìn shū mí bì。
广寒桂树劫火烬,借问嫦娥有何术。guǎng hán guì shù jié huǒ jìn,jiè wèn cháng é yǒu hé shù。
今年下土困炎沴,草木焦枯野萧瑟。jīn nián xià tǔ kùn yán lì,cǎo mù jiāo kū yě xiāo sè。
蓱号暍死龙甲焮,赤熛当衢挂萍实。píng hào yē sǐ lóng jiǎ xìn,chì biāo dāng qú guà píng shí。
光芒照灼玄武烂,谁复琐琐怜蚌鹬。guāng máng zhào zhuó xuán wǔ làn,shuí fù suǒ suǒ lián bàng yù。
今夜慝作最差异,天道幽微孰能诘。jīn yè tè zuò zuì chà yì,tiān dào yōu wēi shú néng jí。
太阴配日宰臣象,无乃常刑多纵轶。tài yīn pèi rì zǎi chén xiàng,wú nǎi cháng xíng duō zòng yì。
近来营垒遍宇内,羽林惨澹空铁锧。jìn lái yíng lěi biàn yǔ nèi,yǔ lín cǎn dàn kōng tiě zhì。
荒郊废市何所见,夔罔蛟蛇兼蚤虱。huāng jiāo fèi shì hé suǒ jiàn,kuí wǎng jiāo shé jiān zǎo shī。
此皆在地不在天,未若虾蟆狡而獝。cǐ jiē zài dì bù zài tiān,wèi ruò xiā má jiǎo ér xù。
黄文结邻上诉帝,赐以小戎骖牡骘。huáng wén jié lín shàng sù dì,cì yǐ xiǎo róng cān mǔ zhì。
剖蟆洗魄还月光,再起咎繇明典秩。pōu má xǐ pò hái yuè guāng,zài qǐ jiù yáo míng diǎn zhì。
返蟾归兔复纤阿,万古游尘避清跸。fǎn chán guī tù fù xiān ā,wàn gǔ yóu chén bì qīng bì。
刘基

刘基

刘基(1311年7月1日-1375年5月16日)字伯温,谥曰文成,元末明初杰出的军事谋略家、政治家、文学家和思想家,明朝开国元勋,汉族,浙江文成南田(原属青田)人,故时人称他刘青田,明洪武三年(1370)封诚意伯,人们又称他刘诚意。武宗正德九年追赠太师,谥号文成,后人又称他刘文成、文成公。他以神机妙算、运筹帷幄著称于世。刘伯温是中国古代的一位传奇人物,至今在中国大陆、港澳台乃至东南亚、日韩等地仍有广泛深厚的民间影响力。 刘基的作品>>

猜您喜欢

忆王孙·十二首集句

刘基

卢家少妇郁金堂。lú jiā shǎo fù yù jīn táng。
日日春光斗日光。rì rì chūn guāng dòu rì guāng。
勾引花核笑凭墙。gōu yǐn huā hé xiào píng qiáng。
映垂杨。yìng chuí yáng。
不是愁人亦断肠。bù shì chóu rén yì duàn cháng。

忆王孙·十二首集句

刘基

当时我醉美人家。dāng shí wǒ zuì měi rén jiā。
肯信流年鬓有华。kěn xìn liú nián bìn yǒu huá。
海燕西飞白日斜。hǎi yàn xī fēi bái rì xié。
对残花。duì cán huā。
莫怨春风当自嗟。mò yuàn chūn fēng dāng zì jiē。

忆王孙·十二首集句

刘基

情愁无意整花钿。qíng chóu wú yì zhěng huā diàn。
万事伤心在目前。wàn shì shāng xīn zài mù qián。
锦瑟无端五十弦。jǐn sè wú duān wǔ shí xián。
月明天。yuè míng tiān。
绣被焚香独自眠。xiù bèi fén xiāng dú zì mián。

忆王孙·十二首集句

刘基

湿云如梦雨如尘。shī yún rú mèng yǔ rú chén。
客舍青青柳色新。kè shě qīng qīng liǔ sè xīn。
一片花飞减却春。yī piàn huā fēi jiǎn què chūn。
劝行人。quàn xíng rén。
莫向天涯金绕身。mò xiàng tiān yá jīn rào shēn。

忆王孙·十二首集句

刘基

郎心如妾妾如郎。láng xīn rú qiè qiè rú láng。
一度相思一断肠。yī dù xiāng sī yī duàn cháng。
尘满金炉不炷香。chén mǎn jīn lú bù zhù xiāng。
向斜阳。xiàng xié yáng。
离恨空随江水长。lí hèn kōng suí jiāng shuǐ zhǎng。

忆王孙·十二首集句

刘基

为谁零落为谁开。wèi shuí líng luò wèi shuí kāi。
小白长红越女腮。xiǎo bái zhǎng hóng yuè nǚ sāi。
渐老逢春能几回。jiàn lǎo féng chūn néng jǐ huí。
看花回。kàn huā huí。
一日须倾三百杯。yī rì xū qīng sān bǎi bēi。

忆王孙·十二首集句

刘基

水纹如谷燕差池。shuǐ wén rú gǔ yàn chà chí。
斜日悠扬在柳丝。xié rì yōu yáng zài liǔ sī。
故国平居有所思。gù guó píng jū yǒu suǒ sī。
倚阑时。yǐ lán shí。
却是同袍不得知。què shì tóng páo bù dé zhī。

忆王孙·十二首集句

刘基

郁金苏合及都梁。yù jīn sū hé jí dōu liáng。
不是金炉旧日香。bù shì jīn lú jiù rì xiāng。
懒对菱花晕晓妆。lǎn duì líng huā yūn xiǎo zhuāng。
细思量。xì sī liàng。
欲话因绿恐断肠。yù huà yīn lǜ kǒng duàn cháng。

忆王孙·十二首集句

刘基

满庭芳草易黄昏。mǎn tíng fāng cǎo yì huáng hūn。
摘索花枝料峭寒。zhāi suǒ huā zhī liào qiào hán。
坐见新池落旧痕。zuò jiàn xīn chí luò jiù hén。
忆王孙。yì wáng sūn。
深院无人独倚门。shēn yuàn wú rén dú yǐ mén。

青玉案·春思

刘基

昨朝出日今朝雨,望不见、愁来路。zuó cháo chū rì jīn cháo yǔ,wàng bù jiàn chóu lái lù。
径滑泥深妨纵步,美人何处,花谢谁为主。jìng huá ní shēn fáng zòng bù,měi rén hé chù,huā xiè shuí wèi zhǔ。
离弦不系鸣筝柱,但满眼相思泪如缕。lí xián bù xì míng zhēng zhù,dàn mǎn yǎn xiāng sī lèi rú lǚ。
关塞迢迢音信阻,千重云水,万重烟树,心逐征鸿去。guān sāi tiáo tiáo yīn xìn zǔ,qiān zhòng yún shuǐ,wàn zhòng yān shù,xīn zhú zhēng hóng qù。

长相思

刘基

烟茫茫,草茫茫,人去人来来去忙,沧江空夕阳。yān máng máng,cǎo máng máng,rén qù rén lái lái qù máng,cāng jiāng kōng xī yáng。
凫飞翔,雁飞翔,天路冥冥川路长,月明芦苇凉。fú fēi xiáng,yàn fēi xiáng,tiān lù míng míng chuān lù zhǎng,yuè míng lú wěi liáng。

生查子·集句

刘基

他乡别故人,拭泪攀杨柳。tā xiāng bié gù rén,shì lèi pān yáng liǔ。
此物最相思,皎皎当窗牗。cǐ wù zuì xiāng sī,jiǎo jiǎo dāng chuāng yǒu。
留取作秋香,出入君怀袖。liú qǔ zuò qiū xiāng,chū rù jūn huái xiù。
万里故园心,天地同长久。wàn lǐ gù yuán xīn,tiān dì tóng zhǎng jiǔ。

生查子·集句

刘基

青山欲暮时,暝色生寒树。qīng shān yù mù shí,míng sè shēng hán shù。
不那客愁多,复送王孙去。bù nà kè chóu duō,fù sòng wáng sūn qù。
涧户寂无人,暗谷疑风雨。jiàn hù jì wú rén,àn gǔ yí fēng yǔ。
耿耿夜何长,月落闻津鼓。gěng gěng yè hé zhǎng,yuè luò wén jīn gǔ。

生查子·集句

刘基

开帘满地花,风起春城暮。kāi lián mǎn dì huā,fēng qǐ chūn chéng mù。
悲妾似花身,暂向花间语。bēi qiè shì huā shēn,zàn xiàng huā jiān yǔ。
落叶不归林,惊鸟从横去。luò yè bù guī lín,jīng niǎo cóng héng qù。
独立傍银床,点点回塘雨。dú lì bàng yín chuáng,diǎn diǎn huí táng yǔ。

生查子·集句

刘基

春风能几时,柳色看犹浅。chūn fēng néng jǐ shí,liǔ sè kàn yóu qiǎn。
胡蝶梦中飞,迹与孤云远。hú dié mèng zhōng fēi,jì yǔ gū yún yuǎn。
明月照花枝,入夜愁难遣。míng yuè zhào huā zhī,rù yè chóu nán qiǎn。
形影自相怜,不及衔泥燕。xíng yǐng zì xiāng lián,bù jí xián ní yàn。
1433«3456789»