古诗词

与节庵论唐人诗法因赋长律三十五韵

黄淮

逸气棱棱隘九州,神交思苦入冥搜。yì qì léng léng ài jiǔ zhōu,shén jiāo sī kǔ rù míng sōu。
洗教凡骨尘俱净,挽起词源水倒流。xǐ jiào fán gǔ chén jù jìng,wǎn qǐ cí yuán shuǐ dào liú。
随物赋形均造化,陶情遣兴贱包羞。suí wù fù xíng jūn zào huà,táo qíng qiǎn xīng jiàn bāo xiū。
莲开华岳仙人掌,雾锁元龙百尺楼。lián kāi huá yuè xiān rén zhǎng,wù suǒ yuán lóng bǎi chǐ lóu。
近日云霞成五色,澄空月露映三秋。jìn rì yún xiá chéng wǔ sè,chéng kōng yuè lù yìng sān qiū。
阴精翕翕奔魑魅,武库森森插剑矛。yīn jīng xī xī bēn chī mèi,wǔ kù sēn sēn chā jiàn máo。
万顷晴涛翻蜃海,千寻飞瀑下龙湫。wàn qǐng qíng tāo fān shèn hǎi,qiān xún fēi pù xià lóng jiǎo。
孤撑怪石擎天柱,秀挺奇松驾壑虬。gū chēng guài shí qíng tiān zhù,xiù tǐng qí sōng jià hè qiú。
霜冷铁衣屯紫塞,云随仙袂下丹丘。shuāng lěng tiě yī tún zǐ sāi,yún suí xiān mèi xià dān qiū。
连城白璧非徒琢,照乘明珠岂暗投。lián chéng bái bì fēi tú zuó,zhào chéng míng zhū qǐ àn tóu。
器重樽彝兼大鼎,乐陈琴瑟间鸣球。qì zhòng zūn yí jiān dà dǐng,lè chén qín sè jiān míng qiú。
半机蜀锦天葩灿,一缕春丝茧绪抽。bàn jī shǔ jǐn tiān pā càn,yī lǚ chūn sī jiǎn xù chōu。
铁锁下蟠江水黑,鲸鱼奋击昆仑浮。tiě suǒ xià pán jiāng shuǐ hēi,jīng yú fèn jī kūn lún fú。
冯驩作客愁弹铗,考叔争车怒挟辀。féng huān zuò kè chóu dàn jiá,kǎo shū zhēng chē nù xié zhōu。
红药当阶迎步障,沧波喷峡上孤舟。hóng yào dāng jiē yíng bù zhàng,cāng bō pēn xiá shàng gū zhōu。
水晶沉井形难拟,海市凭虚影却留。shuǐ jīng chén jǐng xíng nán nǐ,hǎi shì píng xū yǐng què liú。
阿阁呈祥看鸑鷟,康衢纵步骋骅骝。ā gé chéng xiáng kàn yuè zhuó,kāng qú zòng bù chěng huá liú。
正奇合度应须察,体制殊伦总见收。zhèng qí hé dù yīng xū chá,tǐ zhì shū lún zǒng jiàn shōu。
共说五车夸业盛,谁云七步擅才优。gòng shuō wǔ chē kuā yè shèng,shuí yún qī bù shàn cái yōu。
天然标格元无饰,自是声音不外求。tiān rán biāo gé yuán wú shì,zì shì shēng yīn bù wài qiú。
粤自盛唐推浑厚,迄于季代谩雕锼。yuè zì shèng táng tuī hún hòu,qì yú jì dài mán diāo sōu。
杨王联轨方前迈,卢骆长驱亦并游。yáng wáng lián guǐ fāng qián mài,lú luò zhǎng qū yì bìng yóu。
李白词锋曾陷敌,少陵诗句善贻谋。lǐ bái cí fēng céng xiàn dí,shǎo líng shī jù shàn yí móu。
岑参高适相追逐,贾至王维迭唱酬。cén cān gāo shì xiāng zhuī zhú,jiǎ zhì wáng wéi dié chàng chóu。
格老趣高储与孟,律严义正耿兼刘。gé lǎo qù gāo chǔ yǔ mèng,lǜ yán yì zhèng gěng jiān liú。
郊寒岛瘦难殊论,柳淡韦醇岂易俦。jiāo hán dǎo shòu nán shū lùn,liǔ dàn wéi chún qǐ yì chóu。
鍊句义山工丽密,摛辞用晦尚清修。liàn jù yì shān gōng lì mì,chī cí yòng huì shàng qīng xiū。
子昂近古居然别,馀辈争先未暇周。zi áng jìn gǔ jū rán bié,yú bèi zhēng xiān wèi xiá zhōu。
一代文章垂汗简,三千礼乐著嘉猷。yī dài wén zhāng chuí hàn jiǎn,sān qiān lǐ lè zhù jiā yóu。
骊黄能识同还异,轩轾从知是与否。lí huáng néng shí tóng hái yì,xuān zhì cóng zhī shì yǔ fǒu。
何事颓风趋萎苶,渐看姿媚逞娇羞。hé shì tuí fēng qū wēi nié,jiàn kàn zī mèi chěng jiāo xiū。
蜂腰鹤膝徒争诮,斗靡夸多总赘疣。fēng yāo hè xī tú zhēng qiào,dòu mí kuā duō zǒng zhuì yóu。
要使从容归大雅,须教敦厚更温柔。yào shǐ cóng róng guī dà yǎ,xū jiào dūn hòu gèng wēn róu。
阳春一曲虽难和,也落诗家第二流。yáng chūn yī qū suī nán hé,yě luò shī jiā dì èr liú。

黄淮

明浙江永嘉人,字宗豫,洪武三十年进士。永乐时,曾与解缙等并直文渊阁,进右春坊大学士。后为汉王高煦所谮,系诏狱十年。洪熙初复官,寻兼武英殿大学士,与杨荣等同掌内制。官终户部尚书。性明果,达于治体,善谳疑狱。有《省愆集》、《黄介庵集》。 黄淮的作品>>

猜您喜欢

追和东里诗韵三绝

黄淮

去岁当秋别,今年秋未回。qù suì dāng qiū bié,jīn nián qiū wèi huí。
逢秋能几度,白发鬓边来。féng qiū néng jǐ dù,bái fā bìn biān lái。

追和东里诗韵三绝

黄淮

日晏出西掖,鸣珂每独回。rì yàn chū xī yē,míng kē měi dú huí。
感怀如有作,应寄塞鸿来。gǎn huái rú yǒu zuò,yīng jì sāi hóng lái。

花朝

黄淮

狴犴严扃钥,花朝不见花。bì àn yán jiōng yào,huā cháo bù jiàn huā。
若无墙外柳,何以识年华。ruò wú qiáng wài liǔ,hé yǐ shí nián huá。

问菊问竹各二首

黄淮

试问故园菊,今年竟若何。shì wèn gù yuán jú,jīn nián jìng ruò hé。
想经秋雨后,零落旧枝柯。xiǎng jīng qiū yǔ hòu,líng luò jiù zhī kē。

四时词

黄淮

才闻花信通,已觉风力软。cái wén huā xìn tōng,yǐ jué fēng lì ruǎn。
寸心元自丹,不逐韶光转。cùn xīn yuán zì dān,bù zhú sháo guāng zhuǎn。

四时词

黄淮

隆暑启初伏,薰风入虞琴。lóng shǔ qǐ chū fú,xūn fēng rù yú qín。
安得播馀响,涤我烦热襟。ān dé bō yú xiǎng,dí wǒ fán rè jīn。

四时词

黄淮

见雁忆故乡,闻蛩思织妇。jiàn yàn yì gù xiāng,wén qióng sī zhī fù。
笑语是谁家,声逐微风度。xiào yǔ shì shuí jiā,shēng zhú wēi fēng dù。

四时词

黄淮

急霰透疏棂,寒声杂鸣柝。jí xiàn tòu shū líng,hán shēng zá míng tuò。
被冷不成眠,夜永愁偏觉。bèi lěng bù chéng mián,yè yǒng chóu piān jué。

忧闷无聊偶诵东方虬昭君怨三绝后二首妙无以加前一首颇伤于怒予因效颦赋三章非敢角胜也聊以见志云耳

黄淮

欲语娇还怯,含颦耻复惊。yù yǔ jiāo hái qiè,hán pín chǐ fù jīng。
和亲能固敌,妾不爱微生。hé qīn néng gù dí,qiè bù ài wēi shēng。

忧闷无聊偶诵东方虬昭君怨三绝后二首妙无以加前一首颇伤于怒予因效颦赋三章非敢角胜也聊以见志云耳

黄淮

马上琵琶语,凄凉不忍听。mǎ shàng pí pá yǔ,qī liáng bù rěn tīng。
自知缘薄命,谁复恨丹青。zì zhī yuán báo mìng,shuí fù hèn dān qīng。

忧闷无聊偶诵东方虬昭君怨三绝后二首妙无以加前一首颇伤于怒予因效颦赋三章非敢角胜也聊以见志云耳

黄淮

北风号永夕,寒月照穹庐。běi fēng hào yǒng xī,hán yuè zhào qióng lú。
梦里闻天语,褰衣下玉除。mèng lǐ wén tiān yǔ,qiān yī xià yù chú。

闻雁

黄淮

今朝才得见征鸿,羁客凄凉意万重。jīn cháo cái dé jiàn zhēng hóng,jī kè qī liáng yì wàn zhòng。
数行若到江南去,好写平安向远空。shù xíng ruò dào jiāng nán qù,hǎo xiě píng ān xiàng yuǎn kōng。

闺中闻雁代妇作

黄淮

朝来出阁上帘钩,目断飞鸿泪暗流。cháo lái chū gé shàng lián gōu,mù duàn fēi hóng lèi àn liú。
自是别离情思剧,不缘秋色解牵愁。zì shì bié lí qíng sī jù,bù yuán qiū sè jiě qiān chóu。

闻箫

黄淮

一枕凄凉梦未休,忽闻箫管杂歌讴。yī zhěn qī liáng mèng wèi xiū,hū wén xiāo guǎn zá gē ōu。
谁知曲里声声思,都是羁人宛转愁。shuí zhī qū lǐ shēng shēng sī,dōu shì jī rén wǎn zhuǎn chóu。

尝蟹

黄淮

故园霜落暮秋时,酒绿橙黄蟹正宜。gù yuán shuāng luò mù qiū shí,jiǔ lǜ chéng huáng xiè zhèng yí。
今日持螯仍大嚼,不堪回首起遐思。jīn rì chí áo réng dà jué,bù kān huí shǒu qǐ xiá sī。