古诗词

京师苦寒

高启

北风怒发浮云昏,积阴惨惨愁乾坤。běi fēng nù fā fú yún hūn,jī yīn cǎn cǎn chóu qián kūn。
龙蛇蟠泥兽入穴,怪石冻裂生皴纹。lóng shé pán ní shòu rù xué,guài shí dòng liè shēng cūn wén。
临沧观下飞雪满,横江渡口惊涛奔。lín cāng guān xià fēi xuě mǎn,héng jiāng dù kǒu jīng tāo bēn。
空山万木尽立死,未觉阳气回深根。kōng shān wàn mù jǐn lì sǐ,wèi jué yáng qì huí shēn gēn。
茅檐老父坐无褐,举首但望开晴暾。máo yán lǎo fù zuò wú hè,jǔ shǒu dàn wàng kāi qíng tūn。
苦寒如此岂宜客,嗟我岁晚飘羁魂。kǔ hán rú cǐ qǐ yí kè,jiē wǒ suì wǎn piāo jī hún。
寻常在舍信可乐,床头每有松醪存。xún cháng zài shě xìn kě lè,chuáng tóu měi yǒu sōng láo cún。
山中炭贱地炉暖,儿女环坐忘卑尊。shān zhōng tàn jiàn dì lú nuǎn,ér nǚ huán zuò wàng bēi zūn。
鸟飞欲断况无友,十日不敢开衡门。niǎo fēi yù duàn kuàng wú yǒu,shí rì bù gǎn kāi héng mén。
朅来京师每晨出,强逐车马朝天阍。qiè lái jīng shī měi chén chū,qiáng zhú chē mǎ cháo tiān hūn。
归时颜色暗如土,破屋暝作饥鸢蹲。guī shí yán sè àn rú tǔ,pò wū míng zuò jī yuān dūn。
陌头酒价虽苦贵,一斗三百谁能论。mò tóu jiǔ jià suī kǔ guì,yī dòu sān bǎi shuí néng lùn。
急呼取醉竟高卧,布被絮薄终难温。jí hū qǔ zuì jìng gāo wò,bù bèi xù báo zhōng nán wēn。
却思健儿戍西北,千里积雪连昆仑。què sī jiàn ér shù xī běi,qiān lǐ jī xuě lián kūn lún。
河冰踏碎马蹄热,夜斫坚垒收羌浑。hé bīng tà suì mǎ tí rè,yè zhuó jiān lěi shōu qiāng hún。
书生只解弄口颊,无力可报朝廷恩。shū shēng zhǐ jiě nòng kǒu jiá,wú lì kě bào cháo tíng ēn。
不如早上乞身疏,一蓑归钓江南村。bù rú zǎo shàng qǐ shēn shū,yī suō guī diào jiāng nán cūn。
高启

高启

高启(1336-1373)汉族,江苏苏州人,元末明初著名诗人,与杨基、张羽、徐贲被誉为“吴中四杰”,当时论者把他们比作“明初四杰”,又与王行等号“北郭十友”。字季迪,号槎轩,平江路(明改苏州府)长洲县(今江苏省苏州市)人;洪武初,以荐参修《元史》,授翰林院国史编修官,受命教授诸王。擢户部右侍郎。苏州知府魏观在张士诚宫址改修府治,获罪被诛。高启曾为之作《上梁文》,有“龙蟠虎踞”四字,被疑为歌颂张士诚,连坐腰斩。有《高太史大全集》、《凫藻集》等。 高启的作品>>

猜您喜欢

春日寄张祠部

高启

乌衣巷口燕来时,杨柳风多纮酒旗。wū yī xiàng kǒu yàn lái shí,yáng liǔ fēng duō hóng jiǔ qí。
远客金陵游伴少,看花惭比去年迟。yuǎn kè jīn líng yóu bàn shǎo,kàn huā cán bǐ qù nián chí。

夜闻雨声忆故园花其一

高启

帝城春雨送春残,雨夜愁听客枕寒。dì chéng chūn yǔ sòng chūn cán,yǔ yè chóu tīng kè zhěn hán。
莫入乡园使花落,一枝留待我归看。mò rù xiāng yuán shǐ huā luò,yī zhī liú dài wǒ guī kàn。

左掖作

高启

小殿珠帘散柳丝,东宫初退讲筵时。xiǎo diàn zhū lián sàn liǔ sī,dōng gōng chū tuì jiǎng yán shí。
不材未敢修封事,把笔闲题应教诗。bù cái wèi gǎn xiū fēng shì,bǎ bǐ xián tí yīng jiào shī。

雨中登天界西阁

高启

青山楼阁楚江东,身在苍茫晚色中。qīng shān lóu gé chǔ jiāng dōng,shēn zài cāng máng wǎn sè zhōng。
故国自遥难望见,不关春树雨溟蒙。gù guó zì yáo nán wàng jiàn,bù guān chūn shù yǔ míng méng。

宿圆明寺早起

高启

客起灯前梦尚迷,满楼残月晓风西。kè qǐ dēng qián mèng shàng mí,mǎn lóu cán yuè xiǎo fēng xī。
应知野寺非山店,只听钟声不听鸡。yīng zhī yě sì fēi shān diàn,zhǐ tīng zhōng shēng bù tīng jī。

四月朔日休沐雨中

高启

送春风雨苦潺潺,得告今朝免缀班。sòng chūn fēng yǔ kǔ chán chán,dé gào jīn cháo miǎn zhuì bān。
卧听鸠啼花落尽,此身如在故园间。wò tīng jiū tí huā luò jǐn,cǐ shēn rú zài gù yuán jiān。

吴中亲旧远寄新酒二首

高启

双壶远寄碧香新,酒内情多易醉人。shuāng hú yuǎn jì bì xiāng xīn,jiǔ nèi qíng duō yì zuì rén。
上国岂无千日酿,独怜此是故乡春。shàng guó qǐ wú qiān rì niàng,dú lián cǐ shì gù xiāng chūn。

吴中亲旧远寄新酒二首

高启

为念春来客思悲,欲教一醉对花枝。wèi niàn chūn lái kè sī bēi,yù jiào yī zuì duì huā zhī。
那知饮量新来减,不似江亭看妓时。nà zhī yǐn liàng xīn lái jiǎn,bù shì jiāng tíng kàn jì shí。

送哲明府之新淦

高启

花落春衫试剪裁,石头城下楚帆开。huā luò chūn shān shì jiǎn cái,shí tóu chéng xià chǔ fān kāi。
凭谁为报清江吏,麦雉鸣时县令来。píng shuí wèi bào qīng jiāng lì,mài zhì míng shí xiàn lìng lái。

送郭省郎东归二首

高启

金陵儿女踏春阳,金陵客子正思乡。jīn líng ér nǚ tà chūn yáng,jīn líng kè zi zhèng sī xiāng。
一杯况复春将去,目断飞花江水长。yī bēi kuàng fù chūn jiāng qù,mù duàn fēi huā jiāng shuǐ zhǎng。

送郭省郎东归二首

高启

桃叶渡头闻唱歌,孤帆欲发奈愁何。táo yè dù tóu wén chàng gē,gū fān yù fā nài chóu hé。
君归是我来时路,山水无多离思多。jūn guī shì wǒ lái shí lù,shān shuǐ wú duō lí sī duō。

逆旅逢乡人

高启

客中皆念客中身,唯汝相逢意更亲。kè zhōng jiē niàn kè zhōng shēn,wéi rǔ xiāng féng yì gèng qīn。
不向灯前听吴语,何由知是故乡人。bù xiàng dēng qián tīng wú yǔ,hé yóu zhī shì gù xiāng rén。

寄丁二侃

高启

江头斜日草初薰,日断归鸿隔楚云。jiāng tóu xié rì cǎo chū xūn,rì duàn guī hóng gé chǔ yún。
旧日因居相近住,每思家处独思君。jiù rì yīn jū xiāng jìn zhù,měi sī jiā chù dú sī jūn。

题虞文靖公书所赋鹤巢诗后

高启

玉堂罢直发如丝,华盖当头戴笠时。yù táng bà zhí fā rú sī,huá gài dāng tóu dài lì shí。
丁令去来沧海变,人间零落鹤巢诗。dīng lìng qù lái cāng hǎi biàn,rén jiān líng luò hè cháo shī。

戴叔鸾入夏江山图

高启

归隐初辞荐辟章,西风黄叶满车箱。guī yǐn chū cí jiàn pì zhāng,xī fēng huáng yè mǎn chē xiāng。
青牛只识山中路,不是无心向洛阳。qīng niú zhǐ shí shān zhōng lù,bù shì wú xīn xiàng luò yáng。