古诗词

汉江歌赠柯双华

孙承恩

吾闻汉江之水出自嶓冢山,绵亘荆楚相回环。wú wén hàn jiāng zhī shuǐ chū zì bō zhǒng shān,mián gèn jīng chǔ xiāng huí huán。
鲸波浩渺自今古,狂风日夕生涛澜。jīng bō hào miǎo zì jīn gǔ,kuáng fēng rì xī shēng tāo lán。
天吴峥嵘阳侯赫,神蛟巨鳌相掀掷。tiān wú zhēng róng yáng hóu hè,shén jiāo jù áo xiāng xiān zhì。
驱云拥雾见精怪,旁激横流无纪极。qū yún yōng wù jiàn jīng guài,páng jī héng liú wú jì jí。
古复实届江之干,平畴沃野何恢漫。gǔ fù shí jiè jiāng zhī gàn,píng chóu wò yě hé huī màn。
时维暵旱得灌溉,不尔正复为时艰。shí wéi hàn hàn dé guàn gài,bù ěr zhèng fù wèi shí jiān。
楚地从来况多雨,毒霪平地成沮洳。chǔ dì cóng lái kuàng duō yǔ,dú yín píng dì chéng jǔ rù。
江涛沃溢失巨防,大浸滔天莽无处。jiāng tāo wò yì shī jù fáng,dà jìn tāo tiān mǎng wú chù。
岁用荐歉民阻饥,矧迫公税多流离。suì yòng jiàn qiàn mín zǔ jī,shěn pò gōng shuì duō liú lí。
日复一日岁复岁,坐见凋敝谁能支。rì fù yī rì suì fù suì,zuò jiàn diāo bì shuí néng zhī。
庐阳柯子真伟才,迩年秉节湖湘来。lú yáng kē zi zhēn wěi cái,ěr nián bǐng jié hú xiāng lái。
仰承德意宣化理,重为民隐劳区裁。yǎng chéng dé yì xuān huà lǐ,zhòng wèi mín yǐn láo qū cái。
具版筑兮较章程,动大众兮躬拊循。jù bǎn zhù xī jiào zhāng chéng,dòng dà zhòng xī gōng fǔ xún。
佚道使民乐趋赴,千锤万锸从如云。yì dào shǐ mín lè qū fù,qiān chuí wàn chā cóng rú yún。
堤成直走数千文,长虹蜿蜒卧江上。dī chéng zhí zǒu shù qiān wén,zhǎng hóng wān yán wò jiāng shàng。
即教霖雨溢江波,滔滔循涯只东向。jí jiào lín yǔ yì jiāng bō,tāo tāo xún yá zhǐ dōng xiàng。
沮洳已变高原空,眼看四野回春风。jǔ rù yǐ biàn gāo yuán kōng,yǎn kàn sì yě huí chūn fēng。
尔疆我亩各秲艺,流离尽复时和丰。ěr jiāng wǒ mǔ gè zhì yì,liú lí jǐn fù shí hé fēng。
堤上沉沉万杨树,堤边隐约人家住。dī shàng chén chén wàn yáng shù,dī biān yǐn yuē rén jiā zhù。
樵唱农歌闻近远,牧马刍牛散朝暮。qiáo chàng nóng gē wén jìn yuǎn,mù mǎ chú niú sàn cháo mù。
西湖漫自多坡翁,武皇瓠子空称雄。xī hú màn zì duō pō wēng,wǔ huáng hù zi kōng chēng xióng。
汉江有堤自今始,乐乐利利无终穷。hàn jiāng yǒu dī zì jīn shǐ,lè lè lì lì wú zhōng qióng。
我言柯子真能为,民兴大利除大患。wǒ yán kē zi zhēn néng wèi,mín xīng dà lì chú dà huàn。
已听民谣万口碑,还徵士论千年案。yǐ tīng mín yáo wàn kǒu bēi,hái zhēng shì lùn qiān nián àn。
谁当异日传名臣,今我且为歌江汉。shuí dāng yì rì chuán míng chén,jīn wǒ qiě wèi gē jiāng hàn。

孙承恩

明松江华亭人,字贞父(甫),号毅斋。孙衍子。正德六年进士。授编修,历官礼部尚书,兼掌詹事府。嘉靖三十二年斋宫设醮,以不肯遵旨穿道士服,罢职归。文章深厚尔雅。工书善画,尤擅人物。有《历代圣贤像赞》、《让溪堂草稿》、《鉴古韵语》。 孙承恩的作品>>

猜您喜欢

避寇移居入城

孙承恩

杜甫昔逃难,年始届五十。dù fǔ xī táo nán,nián shǐ jiè wǔ shí。
而乃自云衰,奔走病缠骨。ér nǎi zì yún shuāi,bēn zǒu bìng chán gǔ。
我已七旬四,健步岂如昔。wǒ yǐ qī xún sì,jiàn bù qǐ rú xī。
而亦婴祸患,仓皇事潜匿。ér yì yīng huò huàn,cāng huáng shì qián nì。
我以二品归,岂甫坐贫戚。wǒ yǐ èr pǐn guī,qǐ fǔ zuò pín qī。
甫寓秦蜀地,万里苦行役。fǔ yù qín shǔ dì,wàn lǐ kǔ xíng yì。
我不离乡井,止有城垣隔。wǒ bù lí xiāng jǐng,zhǐ yǒu chéng yuán gé。
惟思骨肉亲,不免抱于悒。wéi sī gǔ ròu qīn,bù miǎn bào yú yì。
况当远先祠,回首泪沾臆。kuàng dāng yuǎn xiān cí,huí shǒu lèi zhān yì。
仰叩天茫茫,主宰祈监识。yǎng kòu tiān máng máng,zhǔ zǎi qí jiān shí。

迁居述怀

孙承恩

元亮昔徙宅,欲就素心人。yuán liàng xī xǐ zhái,yù jiù sù xīn rén。
少陵善邻翁,饮酒契谊真。shǎo líng shàn lín wēng,yǐn jiǔ qì yì zhēn。
我今来此居,非为卜其宅。wǒ jīn lái cǐ jū,fēi wèi bo qí zhái。
乾坤遘灾屯,海寇肆锋镝。qián kūn gòu zāi tún,hǎi kòu sì fēng dī。
焚劫遍村墟,杀人乱如蓬。fén jié biàn cūn xū,shā rén luàn rú péng。
我既衰且病,日处忧虞中。wǒ jì shuāi qiě bìng,rì chù yōu yú zhōng。
缪为国大僚,乞休恬晚岁。móu wèi guó dà liáo,qǐ xiū tián wǎn suì。
可以不赀身,乃为盗贼毙。kě yǐ bù zī shēn,nǎi wèi dào zéi bì。
以兹挈妻孥,造次来城居。yǐ zī qiè qī nú,zào cì lái chéng jū。
城中土地贵,尺地寸金如。chéng zhōng tǔ dì guì,chǐ dì cùn jīn rú。
避难且淡薄,而敢志宽美。bì nán qiě dàn báo,ér gǎn zhì kuān měi。
幸有此虚斋,犹堪便寝睡。xìng yǒu cǐ xū zhāi,yóu kān biàn qǐn shuì。
床头一编书,长日聊自娱。chuáng tóu yī biān shū,zhǎng rì liáo zì yú。
薰风自南来,恍似游华胥。xūn fēng zì nán lái,huǎng shì yóu huá xū。
风尘尚簸荡,人心尚忧惕。fēng chén shàng bǒ dàng,rén xīn shàng yōu tì。
城守无须臾,刁斗勤旦夕。chéng shǒu wú xū yú,diāo dòu qín dàn xī。
而我以老惫,独适心靡宁。ér wǒ yǐ lǎo bèi,dú shì xīn mí níng。
何当洗干戈,四海歌清平。hé dāng xǐ gàn gē,sì hǎi gē qīng píng。

南斋十咏其九颓笔

孙承恩

名著中书省,曾夸战捷还。míng zhù zhōng shū shěng,céng kuā zhàn jié hái。
遗功尤未泯,末路已惊难。yí gōng yóu wèi mǐn,mò lù yǐ jīng nán。
锋力惭新锐,衰颓类老残。fēng lì cán xīn ruì,shuāi tuí lèi lǎo cán。
犹思畴昔遇,横扫涌涛澜。yóu sī chóu xī yù,héng sǎo yǒng tāo lán。

题公子醉归图

孙承恩

长安道上秋日晴,城头月出人不行,雕鞍宝马曼胡缨。zhǎng ān dào shàng qiū rì qíng,chéng tóu yuè chū rén bù xíng,diāo ān bǎo mǎ màn hú yīng。
贵游诸郎总豪俊,锦衣绣带争鲜明。guì yóu zhū láng zǒng háo jùn,jǐn yī xiù dài zhēng xiān míng。
归来似是较猎馀,醉酣酩酊态度舒,垂鞭缓辔无疾驱。guī lái shì shì jiào liè yú,zuì hān mǐng dīng tài dù shū,chuí biān huǎn pèi wú jí qū。
武夫健卒前执殳,牵黄臂苍左右趋。wǔ fū jiàn zú qián zhí shū,qiān huáng bì cāng zuǒ yòu qū。
兰房盼倚如花姝,银缸照耀红?毹。lán fáng pàn yǐ rú huā shū,yín gāng zhào yào hóng shū。
弹丝品竹吹笙竽,争妍竞丽为主娱。dàn sī pǐn zhú chuī shēng yú,zhēng yán jìng lì wèi zhǔ yú。
甲第高门竞华侈,快意平生惟有是。jiǎ dì gāo mén jìng huá chǐ,kuài yì píng shēng wéi yǒu shì。
少长宁知稼穑艰,岁月都忘老将至。shǎo zhǎng níng zhī jià sè jiān,suì yuè dōu wàng lǎo jiāng zhì。
人生几何同泡沤,从渠富贵死即休。rén shēng jǐ hé tóng pào ōu,cóng qú fù guì sǐ jí xiū。
石崇漫遗金谷恨,邓通空负铜山羞。shí chóng màn yí jīn gǔ hèn,dèng tōng kōng fù tóng shān xiū。
若教声名等灭没,西山饿夫实痴物。ruò jiào shēng míng děng miè méi,xī shān è fū shí chī wù。

送友人应绣夫还四明

孙承恩

朔风萧萧黄叶飞,河梁送客歌骊驹。shuò fēng xiāo xiāo huáng yè fēi,hé liáng sòng kè gē lí jū。
子今别我远行迈,我独恋子心依依。zi jīn bié wǒ yuǎn xíng mài,wǒ dú liàn zi xīn yī yī。
青天浩浩云霙霙,吴山高高水茫茫。qīng tiān hào hào yún yīng yīng,wú shān gāo gāo shuǐ máng máng。
离愁黯黯不可写,澹烟寒日孤帆张。lí chóu àn àn bù kě xiě,dàn yān hán rì gū fān zhāng。
子行不可留,执手且延伫。zi xíng bù kě liú,zhí shǒu qiě yán zhù。
丈夫所志在功名,区区离别何足计。zhàng fū suǒ zhì zài gōng míng,qū qū lí bié hé zú jì。
方今圣人急图治,网罗英俊无遗弃。fāng jīn shèng rén jí tú zhì,wǎng luó yīng jùn wú yí qì。
子才人中龙,利比干将器。zi cái rén zhōng lóng,lì bǐ gàn jiāng qì。
我亦无惭逐后尘,驽骀未可同骐骥。wǒ yì wú cán zhú hòu chén,nú dài wèi kě tóng qí jì。
年光冉冉如流波,及时树立当嵯峨。nián guāng rǎn rǎn rú liú bō,jí shí shù lì dāng cuó é。
行哉赠子言,勉矣毋蹉跎。xíng zāi zèng zi yán,miǎn yǐ wú cuō tuó。

南斋十咏

孙承恩

白鱼岂是瞿聃朋,蔑劣仁义戕群经。bái yú qǐ shì qú dān péng,miè liè rén yì qiāng qún jīng。
我方涵咏含醇英,似尔蟊贼吾当膺。wǒ fāng hán yǒng hán chún yīng,shì ěr máo zéi wú dāng yīng。
攘除呵护叱六丁,吾欲与此同死生。rǎng chú hē hù chì liù dīng,wú yù yǔ cǐ tóng sǐ shēng。

南斋十咏

孙承恩

清宵短焰光陆离,幽窗伴我伊吾时。qīng xiāo duǎn yàn guāng lù lí,yōu chuāng bàn wǒ yī wú shí。
论功较德真故知,弃置岂似秋蒲葵。lùn gōng jiào dé zhēn gù zhī,qì zhì qǐ shì qiū pú kuí。
纷纷世态良可嗤,斯言有感韩昌黎。fēn fēn shì tài liáng kě chī,sī yán yǒu gǎn hán chāng lí。

南斋十咏

孙承恩

焦桐遗制亦神奇,古音雅澹存依稀。jiāo tóng yí zhì yì shén qí,gǔ yīn yǎ dàn cún yī xī。
琅然一曲夜何其,霜清月白风凄凄。láng rán yī qū yè hé qí,shuāng qīng yuè bái fēng qī qī。
繁弦急管方趋时,吁嗟若人莫可知。fán xián jí guǎn fāng qū shí,xū jiē ruò rén mò kě zhī。

南斋十咏

孙承恩

昆吾夜作饥龙吼,匣里寒光射牛斗。kūn wú yè zuò jī lóng hǒu,xiá lǐ hán guāng shè niú dòu。
神物不随尘土朽,魑魅遁迹魍魉走。shén wù bù suí chén tǔ xiǔ,chī mèi dùn jì wǎng liǎng zǒu。
会乘风雷排户牖,兴云作雨泽九有。huì chéng fēng léi pái hù yǒu,xīng yún zuò yǔ zé jiǔ yǒu。

南斋十咏

孙承恩

古人妙墨今人收,古人心画谁能求。gǔ rén miào mò jīn rén shōu,gǔ rén xīn huà shuí néng qiú。
不知阅世几春秋,人间万事良悠悠。bù zhī yuè shì jǐ chūn qiū,rén jiān wàn shì liáng yōu yōu。
断文尤足当琳球,吾欲即此穷冥搜。duàn wén yóu zú dāng lín qiú,wú yù jí cǐ qióng míng sōu。

南斋十咏

孙承恩

百金曾储古画图,意像仿佛超有无。bǎi jīn céng chǔ gǔ huà tú,yì xiàng fǎng fú chāo yǒu wú。
悬知岁久成模糊,爱之我欲重为摹。xuán zhī suì jiǔ chéng mó hú,ài zhī wǒ yù zhòng wèi mó。
留情一物我亦诬,谁为此论眉山苏。liú qíng yī wù wǒ yì wū,shuí wèi cǐ lùn méi shān sū。

南斋十咏

孙承恩

剡曲霜藤出新款,侧理罗纹明玉版。shàn qū shuāng téng chū xīn kuǎn,cè lǐ luó wén míng yù bǎn。
几向晴窗独舒卷,影落冰池锦云暖。jǐ xiàng qíng chuāng dú shū juǎn,yǐng luò bīng chí jǐn yún nuǎn。
何当广置三千简,绘地摹天专纪纂。hé dāng guǎng zhì sān qiān jiǎn,huì dì mó tiān zhuān jì zuǎn。

南斋十咏

孙承恩

分得仙家乌玉玦,紫雾玄云电光掣。fēn dé xiān jiā wū yù jué,zǐ wù xuán yún diàn guāng chè。
非方非员孰刓缺,尚尔么么未磨灭。fēi fāng fēi yuán shú wán quē,shàng ěr me me wèi mó miè。
翰林挥词此薜蘖,润色皇猷补天裂。hàn lín huī cí cǐ bì niè,rùn sè huáng yóu bǔ tiān liè。

南斋十咏

孙承恩

歙山山头云电驰,鬼工琢石出幽奇。shè shān shān tóu yún diàn chí,guǐ gōng zuó shí chū yōu qí。
割为玄砚余得之,四方相逐昌余辞。gē wèi xuán yàn yú dé zhī,sì fāng xiāng zhú chāng yú cí。
岂子钝寿不足稽,泰山溜石重嗟咨。qǐ zi dùn shòu bù zú jī,tài shān liū shí zhòng jiē zī。

南斋十咏

孙承恩

当年曾献明光宫,至今犹袭中书封。dāng nián céng xiàn míng guāng gōng,zhì jīn yóu xí zhōng shū fēng。
词林奏捷无前锋,时哉一去悲秋风。cí lín zòu jié wú qián fēng,shí zāi yī qù bēi qiū fēng。
豪来一挥尤可供,摩挲疑是蟠蛟龙。háo lái yī huī yóu kě gōng,mó sā yí shì pán jiāo lóng。