古诗词

汉宫春晓图歌为克斋司徒题

孙承恩

斜日吹落明星稀,汉家宫里春云低。xié rì chuī luò míng xīng xī,hàn jiā gōng lǐ chūn yún dī。
铜龙漏静午门辟,鱼钥声传万户齐。tóng lóng lòu jìng wǔ mén pì,yú yào shēng chuán wàn hù qí。
此时六宫人尽起,宝镜荧荧对梳洗。cǐ shí liù gōng rén jǐn qǐ,bǎo jìng yíng yíng duì shū xǐ。
螺黛妆馀积翠烟,残脂涤去流红腻。luó dài zhuāng yú jī cuì yān,cán zhī dí qù liú hóng nì。
龙脑入缕罗衣香,珠钿玉佩锵鸣珰。lóng nǎo rù lǚ luó yī xiāng,zhū diàn yù pèi qiāng míng dāng。
试问宫中谁第一,赵家姊妹夸新妆。shì wèn gōng zhōng shuí dì yī,zhào jiā zǐ mèi kuā xīn zhuāng。
东风习习春犹浅,小立徐行娇步软。dōng fēng xí xí chūn yóu qiǎn,xiǎo lì xú xíng jiāo bù ruǎn。
梦馀杨柳尚含颦,睡足海棠犹力倦。mèng yú yáng liǔ shàng hán pín,shuì zú hǎi táng yóu lì juàn。
帘垂翡翠挂珊瑚,渐观花影摇金铺。lián chuí fěi cuì guà shān hú,jiàn guān huā yǐng yáo jīn pù。
闲理玉筝调锦瑟,官家上直听传呼。xián lǐ yù zhēng diào jǐn sè,guān jiā shàng zhí tīng chuán hū。
列屋盈盈尽妖冶,负宠争怜不相下。liè wū yíng yíng jǐn yāo yě,fù chǒng zhēng lián bù xiāng xià。
饰貌何如饰性情,当熊辞辇何为者。shì mào hé rú shì xìng qíng,dāng xióng cí niǎn hé wèi zhě。
容光或有覆盆遗,燕笑宁知泣向隅。róng guāng huò yǒu fù pén yí,yàn xiào níng zhī qì xiàng yú。
歌舞昭阳竞春好,凄凉长信恨更迟。gē wǔ zhāo yáng jìng chūn hǎo,qī liáng zhǎng xìn hèn gèng chí。
春去春来年复年,人生岂得常娇妍。chūn qù chūn lái nián fù nián,rén shēng qǐ dé cháng jiāo yán。
忽忽愁中添绿鬓,匆匆镜里改朱颜。hū hū chóu zhōng tiān lǜ bìn,cōng cōng jìng lǐ gǎi zhū yán。
沧海桑田讵胜道,富贵荣华孰长保。cāng hǎi sāng tián jù shèng dào,fù guì róng huá shú zhǎng bǎo。
试看当时盛丽区,只今无地生芳草。shì kàn dāng shí shèng lì qū,zhǐ jīn wú dì shēng fāng cǎo。

孙承恩

明松江华亭人,字贞父(甫),号毅斋。孙衍子。正德六年进士。授编修,历官礼部尚书,兼掌詹事府。嘉靖三十二年斋宫设醮,以不肯遵旨穿道士服,罢职归。文章深厚尔雅。工书善画,尤擅人物。有《历代圣贤像赞》、《让溪堂草稿》、《鉴古韵语》。 孙承恩的作品>>

猜您喜欢

鉴古韵语五十九首唐尧帝

孙承恩

武致中兴盛,文成帝载熙。wǔ zhì zhōng xīng shèng,wén chéng dì zài xī。
持循每谦约,治理更勤咨。chí xún měi qiān yuē,zhì lǐ gèng qín zī。
物欲无私好,权纲只自持。wù yù wú sī hǎo,quán gāng zhǐ zì chí。
崇儒兴教意,永作后人规。chóng rú xīng jiào yì,yǒng zuò hòu rén guī。

鉴古韵语五十九首唐尧帝

孙承恩

尚论东京治,人犹忆永平。shàng lùn dōng jīng zhì,rén yóu yì yǒng píng。
宪章勤慎守,幽枉必昭明。xiàn zhāng qín shèn shǒu,yōu wǎng bì zhāo míng。
养老仪文备,崇儒礼教兴。yǎng lǎo yí wén bèi,chóng rú lǐ jiào xīng。
只怜伤慧察,雅度欠含弘。zhǐ lián shāng huì chá,yǎ dù qiàn hán hóng。

鉴古韵语五十九首唐尧帝

孙承恩

恺悌由天性,居然长者风。kǎi tì yóu tiān xìng,jū rán zhǎng zhě fēng。
御人羞察察,临政独雍雍。yù rén xiū chá chá,lín zhèng dú yōng yōng。
有诏褒循吏,无心显治功。yǒu zhào bāo xún lì,wú xīn xiǎn zhì gōng。
伊谁仁恤典,频著汗青中。yī shuí rén xù diǎn,pín zhù hàn qīng zhōng。

鉴古韵语五十九首唐尧帝

孙承恩

众正登庸渐,苍生望治频。zhòng zhèng dēng yōng jiàn,cāng shēng wàng zhì pín。
囹圄释贤辅,锡典厚亡臣。líng yǔ shì xián fǔ,xī diǎn hòu wáng chén。
抑谄明珠却,兴儒学舍新。yì chǎn míng zhū què,xīng rú xué shě xīn。
讵堪权幸在,治道更逡巡。jù kān quán xìng zài,zhì dào gèng qūn xún。

鉴古韵语五十九首唐尧帝

孙承恩

逸德荒君度,刑臣擅主权。yì dé huāng jūn dù,xíng chén shàn zhǔ quán。
忠良空授命,凶德欲弥天。zhōng liáng kōng shòu mìng,xiōng dé yù mí tiān。
戾政招灾异,狂行污简编。lì zhèng zhāo zāi yì,kuáng xíng wū jiǎn biān。
岂知亡国论,遗恨在他年。qǐ zhī wáng guó lùn,yí hèn zài tā nián。

鉴古韵语五十九首唐尧帝

孙承恩

主国原非义,贻谋况不臧。zhǔ guó yuán fēi yì,yí móu kuàng bù zāng。
守成无典则,祖德自淫荒。shǒu chéng wú diǎn zé,zǔ dé zì yín huāng。
只有浮华竞,都无礼法防。zhǐ yǒu fú huá jìng,dōu wú lǐ fǎ fáng。
五胡云扰日,嗟尔祸源长。wǔ hú yún rǎo rì,jiē ěr huò yuán zhǎng。

鉴古韵语五十九首唐尧帝

孙承恩

大业乘机会,都来诈术中。dà yè chéng jī huì,dōu lái zhà shù zhōng。
谁云胥吏道,便与帝王同。shuí yún xū lì dào,biàn yǔ dì wáng tóng。
嗣子奸天位,狂心恣暴凶。sì zi jiān tiān wèi,kuáng xīn zì bào xiōng。
不缘英主出,何自息疲癃。bù yuán yīng zhǔ chū,hé zì xī pí lóng。

鉴古韵语五十九首唐尧帝

孙承恩

一代称贞观,千年睹令辰。yī dài chēng zhēn guān,qiān nián dǔ lìng chén。
韦弦亲谠论,镜鉴比良臣。wéi xián qīn dǎng lùn,jìng jiàn bǐ liáng chén。
宫女疏幽怨,要囚感至仁。gōng nǚ shū yōu yuàn,yào qiú gǎn zhì rén。
武功与文德,彪炳后无伦。wǔ gōng yǔ wén dé,biāo bǐng hòu wú lún。

鉴古韵语五十九首唐尧帝

孙承恩

内难清夷日,当年亦治平。nèi nán qīng yí rì,dāng nián yì zhì píng。
开元醒里过,天宝醉中行。kāi yuán xǐng lǐ guò,tiān bǎo zuì zhōng xíng。
蜀道风尘地,西宫掩抑情。shǔ dào fēng chén dì,xī gōng yǎn yì qíng。
有初终不竟,作戒甚分明。yǒu chū zhōng bù jìng,zuò jiè shén fēn míng。

鉴古韵语五十九首唐尧帝

孙承恩

克复劻勷日,勤劳亦守成。kè fù kuāng ráng rì,qín láo yì shǒu chéng。
权阉播威福,悍后障聪明。quán yān bō wēi fú,hàn hòu zhàng cōng míng。
继世惟姑息,何时见治平。jì shì wéi gū xī,hé shí jiàn zhì píng。
酿成藩镇乱,消沮愧王灵。niàng chéng fān zhèn luàn,xiāo jǔ kuì wáng líng。

鉴古韵语五十九首唐尧帝

孙承恩

聚敛非王政,偏私岂建中。jù liǎn fēi wáng zhèng,piān sī qǐ jiàn zhōng。
天资伤忌刻,性学欠昭融。tiān zī shāng jì kè,xìng xué qiàn zhāo róng。
贤辅终疏斥,奸邪是显庸。xián fǔ zhōng shū chì,jiān xié shì xiǎn yōng。
治平虽有志,才小竟成空。zhì píng suī yǒu zhì,cái xiǎo jìng chéng kōng。

鉴古韵语五十九首唐尧帝

孙承恩

法祖追洪烈,勤咨想治平。fǎ zǔ zhuī hóng liè,qín zī xiǎng zhì píng。
威行藩镇戢,政一纪纲明。wēi xíng fān zhèn jí,zhèng yī jì gāng míng。
谋以明能听,功因断乃成。móu yǐ míng néng tīng,gōng yīn duàn nǎi chéng。
远猷虽弗竟,亦不愧中兴。yuǎn yóu suī fú jìng,yì bù kuì zhōng xīng。

鉴古韵语五十九首唐尧帝

孙承恩

寡欲心清旷,天资亦厚宽。guǎ yù xīn qīng kuàng,tiān zī yì hòu kuān。
虚襟容直谏,勤政绝游观。xū jīn róng zhí jiàn,qín zhèng jué yóu guān。
志为兴衰切,才于拨乱难。zhì wèi xīng shuāi qiè,cái yú bō luàn nán。
耻为凡主恨,空使后人叹。chǐ wèi fán zhǔ hèn,kōng shǐ hòu rén tàn。

鉴古韵语五十九首唐尧帝

孙承恩

法赏无偏滥,忧勤有祖风。fǎ shǎng wú piān làn,yōu qín yǒu zǔ fēng。
俭能财用节,乐与谠言从。jiǎn néng cái yòng jié,lè yǔ dǎng yán cóng。
一纪馀安靖,群情感大中。yī jì yú ān jìng,qún qíng gǎn dà zhōng。
谁教猜刻胜,远略未恢洪。shuí jiào cāi kè shèng,yuǎn lüè wèi huī hóng。

鉴古韵语五十九首唐尧帝

孙承恩

唐室懿僖日,真为板荡辰。táng shì yì xī rì,zhēn wèi bǎn dàng chén。
普天多寇盗,继世总昏嚚。pǔ tiān duō kòu dào,jì shì zǒng hūn yín。
已是垂亡地,犹堪杀谏臣。yǐ shì chuí wáng dì,yóu kān shā jiàn chén。
谁云天降罚,酿恶尽由人。shuí yún tiān jiàng fá,niàng è jǐn yóu rén。
1281«3456789»