古诗词

耽犁子歌为长乐郑友众赋

王恭

新宁才人心不羁,腹中三礼犹耽犁。xīn níng cái rén xīn bù jī,fù zhōng sān lǐ yóu dān lí。
生事常怀汶阳北,梦游未识灞陵西。shēng shì cháng huái wèn yáng běi,mèng yóu wèi shí bà líng xī。
青山白野闲来坐,离黍吹花向人堕。qīng shān bái yě xián lái zuò,lí shǔ chuī huā xiàng rén duò。
潇洒还同谷口耕,风流也学南阳卧。xiāo sǎ hái tóng gǔ kǒu gēng,fēng liú yě xué nán yáng wò。
谁知宣室聘雄才,不使遗贤滞草莱。shuí zhī xuān shì pìn xióng cái,bù shǐ yí xián zhì cǎo lái。
使者飞书催上道,郎官立马送离杯。shǐ zhě fēi shū cuī shàng dào,láng guān lì mǎ sòng lí bēi。
几回待诏金门里,枥上华骢末由试。jǐ huí dài zhào jīn mén lǐ,lì shàng huá cōng mò yóu shì。
甲第歌中少故人,五侯宾从无知己。jiǎ dì gē zhōng shǎo gù rén,wǔ hóu bīn cóng wú zhī jǐ。
以兹翻忆鹿门春,却向清时便乞身。yǐ zī fān yì lù mén chūn,què xiàng qīng shí biàn qǐ shēn。
匹马行辞白门柳,群公饯出秣陵尘。pǐ mǎ xíng cí bái mén liǔ,qún gōng jiàn chū mò líng chén。
故园独树闽川道,数亩山田半秋草。gù yuán dú shù mǐn chuān dào,shù mǔ shān tián bàn qiū cǎo。
孺子应知食力安,渊明况及归来早。rú zi yīng zhī shí lì ān,yuān míng kuàng jí guī lái zǎo。
入门长啸复长歌,仍把春衣换薜萝。rù mén zhǎng xiào fù zhǎng gē,réng bǎ chūn yī huàn bì luó。
自言林下耽犁好,不道天朝荐剡多。zì yán lín xià dān lí hǎo,bù dào tiān cháo jiàn shàn duō。

王恭

王恭(1343-? ),字安仲,长乐沙堤人。家贫,少游江湖间,中年隐居七岩山,为樵夫20多年,自号“皆山樵者”。善诗文,与高木秉、陈亮等诸文士唱和,名重一时。诗人王 曾为他作《皆山樵者传》。明永乐二年(1404年),年届六十岁的王恭以儒士荐为翰林待诏,敕修《永乐大典》。永乐五年,《永乐大典》修成,王恭试诗高第,授翰林典籍。不久,辞官返里。王恭作诗,才思敏捷,下笔千言立就,诗风多凄婉,隐喻颇深。为闽中十才子之一,著有《白云樵集》四卷,《草泽狂歌》五卷及《风台清啸》等。 王恭的作品>>

猜您喜欢

韩信报金漂母

王恭

恩沾一饭尚知酬,义重纲常岂负刘。ēn zhān yī fàn shàng zhī chóu,yì zhòng gāng cháng qǐ fù liú。
惆怅淮阴何事业,断烟寒草不胜愁。chóu chàng huái yīn hé shì yè,duàn yān hán cǎo bù shèng chóu。

山水扇面

王恭

茅舍青山少四邻,萧条苔径绝红尘。máo shě qīng shān shǎo sì lín,xiāo tiáo tái jìng jué hóng chén。
相逢试问山中事,老向林泉有几人。xiāng féng shì wèn shān zhōng shì,lǎo xiàng lín quán yǒu jǐ rén。

山水扇面

王恭

鸟外垂阳覆石矶,隔江晴翠晒行衣。niǎo wài chuí yáng fù shí jī,gé jiāng qíng cuì shài xíng yī。
苍苔野径柴门尽,相对云山共息机。cāng tái yě jìng chái mén jǐn,xiāng duì yún shān gòng xī jī。

山水扇面

王恭

夕阳溪上掩荆关,渔浦风村杳霭间。xī yáng xī shàng yǎn jīng guān,yú pǔ fēng cūn yǎo ǎi jiān。
莫学林僧解忘世,有钱莫买沃州山。mò xué lín sēng jiě wàng shì,yǒu qián mò mǎi wò zhōu shān。

古木山禽图

王恭

梁王池苑罢经过,古木残云奈尔何。liáng wáng chí yuàn bà jīng guò,gǔ mù cán yún nài ěr hé。
莫放流音空袅袅,行人长少夕阳多。mò fàng liú yīn kōng niǎo niǎo,xíng rén zhǎng shǎo xī yáng duō。

雪滩鸂?

王恭

北风吹雪渡河关,家近潇湘梦亦闲。běi fēng chuī xuě dù hé guān,jiā jìn xiāo xiāng mèng yì xián。
犹胜寒环旧时雀,孤飞正在纥干山。yóu shèng hán huán jiù shí què,gū fēi zhèng zài gē gàn shān。

秋水鸳鸯

王恭

宫瓦凌秋飞早霜,绣衾遥夜度馀香。gōng wǎ líng qiū fēi zǎo shuāng,xiù qīn yáo yè dù yú xiāng。
自然影落空潭水,不管人间更断肠。zì rán yǐng luò kōng tán shuǐ,bù guǎn rén jiān gèng duàn cháng。

双美人吹箫

王恭

黛娥双染为谁娇,长信深沉夜品箫。dài é shuāng rǎn wèi shuí jiāo,zhǎng xìn shēn chén yè pǐn xiāo。
一曲梁州相倚恨,露花如水上芭蕉。yī qū liáng zhōu xiāng yǐ hèn,lù huā rú shuǐ shàng bā jiāo。

宫人春思图

王恭

君恩那似柳条轻,门外金舆暗度声。jūn ēn nà shì liǔ tiáo qīng,mén wài jīn yú àn dù shēng。
独立长门春又晚,一帘闲草上阶生。dú lì zhǎng mén chūn yòu wǎn,yī lián xián cǎo shàng jiē shēng。

早寒

王恭

客舍迎寒独未归,白云乡树远依依。kè shě yíng hán dú wèi guī,bái yún xiāng shù yuǎn yī yī。
西风黄叶如相识,故向山阳笛里飞。xī fēng huáng yè rú xiāng shí,gù xiàng shān yáng dí lǐ fēi。

送人之蓟丘

王恭

怜君迢递蓟门行,匹马闲嘶问去程。lián jūn tiáo dì jì mén xíng,pǐ mǎ xián sī wèn qù chéng。
泸水燕山何日到,秋风吹雨湿金茎。lú shuǐ yàn shān hé rì dào,qiū fēng chuī yǔ shī jīn jīng。

台城送客之广陵城

王恭

金陵树里送行舟,二十四桥春水流。jīn líng shù lǐ sòng xíng zhōu,èr shí sì qiáo chūn shuǐ liú。
肠断琼花天上去,更无歌管下扬州。cháng duàn qióng huā tiān shàng qù,gèng wú gē guǎn xià yáng zhōu。

忆山中精舍

王恭

一从巾舄别林扃,清梵香台梦里经。yī cóng jīn xì bié lín jiōng,qīng fàn xiāng tái mèng lǐ jīng。
遥想秋来风露冷,芭蕉抽叶几回青。yáo xiǎng qiū lái fēng lù lěng,bā jiāo chōu yè jǐ huí qīng。

寄越城知己

王恭

郡楼寒夜响悲笳,梦里还乡路益赊。jùn lóu hán yè xiǎng bēi jiā,mèng lǐ hái xiāng lù yì shē。
莫道故人消息近,越王潭水即长沙。mò dào gù rén xiāo xī jìn,yuè wáng tán shuǐ jí zhǎng shā。

寓意

王恭

南苑花红北苑稀,美人楼上泣罗衣。nán yuàn huā hóng běi yuàn xī,měi rén lóu shàng qì luó yī。
同时种树应皆落,何事秋风却后飞。tóng shí zhǒng shù yīng jiē luò,hé shì qiū fēng què hòu fēi。