古诗词

题南岳夫人图并序

王恭

彼美人兮何得仙,鍊太和兮保长年。bǐ měi rén xī hé dé xiān,liàn tài hé xī bǎo zhǎng nián。
驮白牛兮降朱鸟,心黄庭兮口不言。tuó bái niú xī jiàng zhū niǎo,xīn huáng tíng xī kǒu bù yán。
质姱嫭兮心澹静,巧靥辅兮体轻便。zhì kuā hù xī xīn dàn jìng,qiǎo yè fǔ xī tǐ qīng biàn。
发鬓云驻兮肤莹雪,规修蛾兮目成■。fā bìn yún zhù xī fū yíng xuě,guī xiū é xī mù chéng。
曳霓裳兮结罗袜,被纹縠兮云锦鲜。yè ní shang xī jié luó wà,bèi wén hú xī yún jǐn xiān。
错木难兮佩明月,丹胡卢兮腰下悬。cuò mù nán xī pèi míng yuè,dān hú lú xī yāo xià xuán。
挟两婴兮先僮婢,负躨跜兮如远邅。xié liǎng yīng xī xiān tóng bì,fù kuí ní xī rú yuǎn zhān。
萼绿婉娈,麻姑比肩。è lǜ wǎn luán,má gū bǐ jiān。
幽渺沕穆,委蛇蹁跹。yōu miǎo mì mù,wěi shé pián xiān。
倏鸾翔兮千仞,忽龙游兮九渊。shū luán xiáng xī qiān rèn,hū lóng yóu xī jiǔ yuān。
御祥飙兮复褰举,仙之人兮俨若旋。yù xiáng biāo xī fù qiān jǔ,xiān zhī rén xī yǎn ruò xuán。
衡山岩㠂,㟏岈层颠。héng shān yán áo,hán yá céng diān。
绛楼彤楹,泥丸丹田。jiàng lóu tóng yíng,ní wán dān tián。
独舂容兮于大道,众莫知其玄之又玄。dú chōng róng xī yú dà dào,zhòng mò zhī qí xuán zhī yòu xuán。
余既觌芳仪而自失兮,神恍恍而内迁。yú jì dí fāng yí ér zì shī xī,shén huǎng huǎng ér nèi qiān。
邈灵爽兮不予顾,山寂寂兮水溅溅。miǎo líng shuǎng xī bù yǔ gù,shān jì jì xī shuǐ jiàn jiàn。
荒唐诞幻不可测,漫汗丹青那可传。huāng táng dàn huàn bù kě cè,màn hàn dān qīng nà kě chuán。

王恭

王恭(1343-? ),字安仲,长乐沙堤人。家贫,少游江湖间,中年隐居七岩山,为樵夫20多年,自号“皆山樵者”。善诗文,与高木秉、陈亮等诸文士唱和,名重一时。诗人王 曾为他作《皆山樵者传》。明永乐二年(1404年),年届六十岁的王恭以儒士荐为翰林待诏,敕修《永乐大典》。永乐五年,《永乐大典》修成,王恭试诗高第,授翰林典籍。不久,辞官返里。王恭作诗,才思敏捷,下笔千言立就,诗风多凄婉,隐喻颇深。为闽中十才子之一,著有《白云樵集》四卷,《草泽狂歌》五卷及《风台清啸》等。 王恭的作品>>

猜您喜欢

郭干臣五马山房

王恭

昨夜愁声落汉原,长陵金粟尽啼?。zuó yè chóu shēng luò hàn yuán,zhǎng líng jīn sù jǐn tí。
谁家风木无穷思,五马山深独闭门。shuí jiā fēng mù wú qióng sī,wǔ mǎ shān shēn dú bì mén。

为高漫士题支离傲世图

王恭

南苑芳菲雨露新,空山寂寞独离尘。nán yuàn fāng fēi yǔ lù xīn,kōng shān jì mò dú lí chén。
也知樗散非时用,却倚云林冷笑春。yě zhī chū sàn fēi shí yòng,què yǐ yún lín lěng xiào chūn。

渊明

王恭

带印何如漉酒闲,五株残柳旧乡关。dài yìn hé rú lù jiǔ xián,wǔ zhū cán liǔ jiù xiāng guān。
石头城下秋烟冷,正是东篱采菊还。shí tóu chéng xià qiū yān lěng,zhèng shì dōng lí cǎi jú hái。

题画马

王恭

逸思由来不受羁,长楸宫外草萋萋。yì sī yóu lái bù shòu jī,zhǎng qiū gōng wài cǎo qī qī。
流沙路远空回首,宁向龙池影里嘶。liú shā lù yuǎn kōng huí shǒu,níng xiàng lóng chí yǐng lǐ sī。

海上送别林崇高先辈二首

王恭

海上新晴野水春,烟村花鸟送行尘。hǎi shàng xīn qíng yě shuǐ chūn,yān cūn huā niǎo sòng xíng chén。
十年客路堪惆怅,况复今朝别故人。shí nián kè lù kān chóu chàng,kuàng fù jīn cháo bié gù rén。

海上送别林崇高先辈二首

王恭

朝来候馆唱离歌,客里云山奈别何。cháo lái hòu guǎn chàng lí gē,kè lǐ yún shān nài bié hé。
忽见陌头千树柳,青青那似故情多。hū jiàn mò tóu qiān shù liǔ,qīng qīng nà shì gù qíng duō。

寄陈孟敷寓三衢

王恭

姑篾寒山色似苔,越城霜菊为谁开。gū miè hán shān sè shì tái,yuè chéng shuāng jú wèi shuí kāi。
野藤洞口楼西月,付与何人照酒杯。yě téng dòng kǒu lóu xī yuè,fù yǔ hé rén zhào jiǔ bēi。

东山留别林良箴寓舍二首

王恭

凤林溪上见秋风,客里相看欲转蓬。fèng lín xī shàng jiàn qiū fēng,kè lǐ xiāng kàn yù zhuǎn péng。
鸿雁萧萧霜渐冷,别离况是叶声中。hóng yàn xiāo xiāo shuāng jiàn lěng,bié lí kuàng shì yè shēng zhōng。

东山留别林良箴寓舍二首

王恭

秋原千树叶初飞,夜火遥村听捣衣。qiū yuán qiān shù yè chū fēi,yè huǒ yáo cūn tīng dǎo yī。
莫向他山倍惆怅,家林犹恐未堪归。mò xiàng tā shān bèi chóu chàng,jiā lín yóu kǒng wèi kān guī。

次韵答林遵性

王恭

君去秋襟谁共开,客庭辜负菊花杯。jūn qù qiū jīn shuí gòng kāi,kè tíng gū fù jú huā bēi。
西风野水寒禽外,无那相思倚啸台。xī fēng yě shuǐ hán qín wài,wú nà xiāng sī yǐ xiào tái。

野航风雨图

王恭

枫树萧萧野水西,楚天云雨正凄迷。fēng shù xiāo xiāo yě shuǐ xī,chǔ tiān yún yǔ zhèng qī mí。
沧江欲暮风潮急,谁泛扁舟更出溪。cāng jiāng yù mù fēng cháo jí,shuí fàn biǎn zhōu gèng chū xī。

林虚白画商山四皓

王恭

几年云卧得清闲,总被留侯误出山。jǐ nián yún wò dé qīng xián,zǒng bèi liú hóu wù chū shān。
若使汉储非早计,绿萝青壁也何颜。ruò shǐ hàn chǔ fēi zǎo jì,lǜ luó qīng bì yě hé yán。

为郑浮丘题花鸭

王恭

曲栏斗罢欲离群,还忆吹香几上闻。qū lán dòu bà yù lí qún,hái yì chuī xiāng jǐ shàng wén。
积水天池非不到,野塘寒苇月纷纷。jī shuǐ tiān chí fēi bù dào,yě táng hán wěi yuè fēn fēn。

生色拒霜

王恭

彩毫将恨寄清酣,梦落西风濯锦潭。cǎi háo jiāng hèn jì qīng hān,mèng luò xī fēng zhuó jǐn tán。
却忆故园凉月曙,断英残粉湿秋衫。què yì gù yuán liáng yuè shǔ,duàn yīng cán fěn shī qiū shān。

黄蜀葵

王恭

芳心曾为太阳倾,云叶离离玉露零。fāng xīn céng wèi tài yáng qīng,yún yè lí lí yù lù líng。
想似茂陵仙梦远,柏梁秋雨洒金茎。xiǎng shì mào líng xiān mèng yuǎn,bǎi liáng qiū yǔ sǎ jīn jīng。