古诗词

偷声木兰花··修书

董以宁

云母新笺香粉透。yún mǔ xīn jiān xiāng fěn tòu。
题来险韵多安顿。tí lái xiǎn yùn duō ān dùn。
寄与郎家。jì yǔ láng jiā。
好嘱宾鸿新付他。hǎo zhǔ bīn hóng xīn fù tā。
钉封书样成蝴蝶。dīng fēng shū yàng chéng hú dié。
小篆模糊难认得。xiǎo zhuàn mó hú nán rèn dé。
指染红云。zhǐ rǎn hóng yún。
缄记须看螺印纹。jiān jì xū kàn luó yìn wén。

董以宁

董以宁(约公元一六六六年前后在世),字文友,武进(今江苏省武进市)人,清代初期诗人。性豪迈慷慨,喜交游,重然诺。明末为诸生。少明敏,为古文诗歌数十万言,尤工填词,声誉蔚然。与邹只谟齐名,时称“邹董”。又与陈维崧及只谟有才子之目。著有《正谊堂集》和《蓉度词》。其中《蓉度词》中大量的“艳体词”作品又尤为学界所争议。 董以宁的作品>>

猜您喜欢

送马书升之江西

董以宁

春风倦羽各差池,携手还倾酒一卮。chūn fēng juàn yǔ gè chà chí,xié shǒu hái qīng jiǔ yī zhī。
《别赋》送将南浦去,漫游安用《北山移》?bié fù sòng jiāng nán pǔ qù,màn yóu ān yòng běi shān yí?
城头月落骊歌早,江上花明雀舫迟。chéng tóu yuè luò lí gē zǎo,jiāng shàng huā míng què fǎng chí。
但慰诸生迎绛帐,欲闻长笛更何时。dàn wèi zhū shēng yíng jiàng zhàng,yù wén zhǎng dí gèng hé shí。

闺怨

董以宁

流苏空系合欢床,夫婿长征妾断肠。liú sū kōng xì hé huān chuáng,fū xù zhǎng zhēng qiè duàn cháng。
留得当时临别泪,经年不忍浣衣裳。liú dé dāng shí lín bié lèi,jīng nián bù rěn huàn yī shang。

游即墨凤凰峰慧矩院

董以宁

夕阴澄大海,千山翠色微。xī yīn chéng dà hǎi,qiān shān cuì sè wēi。
林深云自宿,峰高鸟倦飞。lín shēn yún zì sù,fēng gāo niǎo juàn fēi。
奇花低昂开,衣袂袭芳非。qí huā dī áng kāi,yī mèi xí fāng fēi。
回冈疏积石,飞泉走珠玑。huí gāng shū jī shí,fēi quán zǒu zhū jī。
烟光未尽敛,台殿相因依。yān guāng wèi jǐn liǎn,tái diàn xiāng yīn yī。
寻仙杳无际,空思拜真妃。xún xiān yǎo wú jì,kōng sī bài zhēn fēi。
徘徊石梁畔,日暮怛忘归。pái huái shí liáng pàn,rì mù dá wàng guī。
213«9101112131415