古诗词

后神楼曲

杨慎

安期昔制神楼散,射陂今作神楼曲。ān qī xī zhì shén lóu sàn,shè bēi jīn zuò shén lóu qū。
神楼主人南坦翁,欲往从之限空谷。shén lóu zhǔ rén nán tǎn wēng,yù wǎng cóng zhī xiàn kōng gǔ。
吾闻仙家五城十二楼,樊桐方丈绕瀛州。wú wén xiān jiā wǔ chéng shí èr lóu,fán tóng fāng zhàng rào yíng zhōu。
长风引舟不可到,环中根像空神游。zhǎng fēng yǐn zhōu bù kě dào,huán zhōng gēn xiàng kōng shén yóu。
坦翁元是神仙流,何年飘然下丹丘。tǎn wēng yuán shì shén xiān liú,hé nián piāo rán xià dān qiū。
天庭摛藻掞鸾鹤,云軿立仗鸣华骝。tiān tíng chī zǎo shàn luán hè,yún píng lì zhàng míng huá liú。
北斗南宫不肯住,挂冠归来营莬裘。běi dòu nán gōng bù kěn zhù,guà guān guī lái yíng wèn qiú。
碧澜罨画开苕霅,紫烟萦带彩云夹。bì lán yǎn huà kāi sháo zhà,zǐ yān yíng dài cǎi yún jiā。
新波菱榜泛青翰,过雨蘋风爽乌帢。xīn bō líng bǎng fàn qīng hàn,guò yǔ píng fēng shuǎng wū qià。
人间九罭播声诗,天上五龙传睡法。rén jiān jiǔ yù bō shēng shī,tiān shàng wǔ lóng chuán shuì fǎ。
青李遥看尺牍来,雀罗净扫昏眸开。qīng lǐ yáo kàn chǐ dú lái,què luó jìng sǎo hūn móu kāi。
尻轮神马驰万里,坐我赤明龙汉台。kāo lún shén mǎ chí wàn lǐ,zuò wǒ chì míng lóng hàn tái。
一气孔神存中夜,手翳华芝海若诧。yī qì kǒng shén cún zhōng yè,shǒu yì huá zhī hǎi ruò chà。
中有真人巾金巾,授以灵文老复姹。zhōng yǒu zhēn rén jīn jīn jīn,shòu yǐ líng wén lǎo fù chà。
玄珠累累苍玉鸣,烽沉柝阒歌太平。xuán zhū lèi lèi cāng yù míng,fēng chén tuò qù gē tài píng。
丰屋天翔鬼瞰室,庙谟何用谈佳兵。fēng wū tiān xiáng guǐ kàn shì,miào mó hé yòng tán jiā bīng。
游仙梦觉闻清啸,载赓清润连清调。yóu xiān mèng jué wén qīng xiào,zài gēng qīng rùn lián qīng diào。
愿从广成顺下风,肯许襄童窥末照。yuàn cóng guǎng chéng shùn xià fēng,kěn xǔ xiāng tóng kuī mò zhào。
咸池蒙汜纷如驰,扶起混沌须神医。xián chí méng sì fēn rú chí,fú qǐ hùn dùn xū shén yī。
他年合遇神楼散,约公海上寻安期。tā nián hé yù shén lóu sàn,yuē gōng hǎi shàng xún ān qī。
杨慎

杨慎

杨慎(1488~1559)明代文学家,明代三大才子之首。字用修,号升庵,后因流放滇南,故自称博南山人、金马碧鸡老兵。杨廷和之子,汉族,四川新都(今成都市新都区)人,祖籍庐陵。正德六年状元,官翰林院修撰,豫修武宗实录。武宗微行出居庸关,上疏抗谏。世宗继位,任经筵讲官。嘉靖三年,因“大礼议”受廷杖,谪戍终老于云南永昌卫。终明一世记诵之博,著述之富,慎可推为第一。其诗虽不专主盛唐,仍有拟右倾向。贬谪以后,特多感愤。又能文、词及散曲,论古考证之作范围颇广。著作达百余种。后人辑为《升庵集》。 杨慎的作品>>

猜您喜欢

西兰图

杨慎

兰为君子佩,植根不当门。lán wèi jūn zi pèi,zhí gēn bù dāng mén。
幽谷发远馥,九畹咏王孙。yōu gǔ fā yuǎn fù,jiǔ wǎn yǒng wáng sūn。

西兰图

杨慎

兰为美人采,蘋藻掩芳洁。lán wèi měi rén cǎi,píng zǎo yǎn fāng jié。
沐浴助精禋,岂为芗泽设。mù yù zhù jīng yīn,qǐ wèi xiāng zé shè。

西兰图

杨慎

兰为仙姬名,升云女几山。lán wèi xiān jī míng,shēng yún nǚ jǐ shān。
玄景入天上,名字留人间。xuán jǐng rù tiān shàng,míng zì liú rén jiān。

西兰图

杨慎

兰为王者香,郁鬯荐清庙。lán wèi wáng zhě xiāng,yù chàng jiàn qīng miào。
猗猗有遗音,并入瑶琴调。yī yī yǒu yí yīn,bìng rù yáo qín diào。

青桥驿早发

杨慎

远客贪晨发,三更梦巳回。yuǎn kè tān chén fā,sān gèng mèng sì huí。
江声如骤雨,吹到枕边来。jiāng shēng rú zhòu yǔ,chuī dào zhěn biān lái。

渝江登陆

杨慎

来往舟如屋,相随一月期。lái wǎng zhōu rú wū,xiāng suí yī yuè qī。
登途不忍去,翻似别家时。dēng tú bù rěn qù,fān shì bié jiā shí。

渝江登陆

杨慎

旷野惟看树,高城不见人。kuàng yě wéi kàn shù,gāo chéng bù jiàn rén。
新梅临水发,照影为谁春。xīn méi lín shuǐ fā,zhào yǐng wèi shuí chūn。

白石羹

杨慎

童子报仙翁,白石羹初熟。tóng zi bào xiān wēng,bái shí gēng chū shú。
坐客不须尝,归家撑破腹。zuò kè bù xū cháng,guī jiā chēng pò fù。

普鲁基晓发

杨慎

霜华重于雪,星光明似月。shuāng huá zhòng yú xuě,xīng guāng míng shì yuè。
喔喔荒鸡鸣,萧萧征煚发。ō ō huāng jī míng,xiāo xiāo zhēng jiǒng fā。

自安宁之高峣李葵之走马相迎

杨慎

遥岑昨夜别,独树今朝迎。yáo cén zuó yè bié,dú shù jīn cháo yíng。
高峣连榻处,清话到三更。gāo yáo lián tà chù,qīng huà dào sān gèng。

夜行安庆

杨慎

风顺月仍明,扁舟半夜行。fēng shùn yuè réng míng,biǎn zhōu bàn yè xíng。
鸡鸣问前路,巳近九江城。jī míng wèn qián lù,sì jìn jiǔ jiāng chéng。

宿鲤鱼山

杨慎

投暝宿前湾,占风夜未阑。tóu míng sù qián wān,zhàn fēng yè wèi lán。
月沉鸿雁渚,云起鲤鱼山。yuè chén hóng yàn zhǔ,yún qǐ lǐ yú shān。

普吉庵

杨慎

松箐一何深,细路萦百折。sōng qìng yī hé shēn,xì lù yíng bǎi zhé。
行人歇松阴,羸马餐松叶。xíng rén xiē sōng yīn,léi mǎ cān sōng yè。

春日过山家

杨慎

山床压春酒,滴作涧泉声。shān chuáng yā chūn jiǔ,dī zuò jiàn quán shēng。
与君终日醉,松风吹复醒。yǔ jūn zhōng rì zuì,sōng fēng chuī fù xǐng。

雨后见月

杨慎

雨气敛青霭,月华扬彩昙。yǔ qì liǎn qīng ǎi,yuè huá yáng cǎi tán。
戏鱼莲叶北,惊鹊树枝南。xì yú lián yè běi,jīng què shù zhī nán。