古诗词

挽柳御史母孺人

韩雍

闻道孺人发已苍,母仪妇道总非常。wén dào rú rén fā yǐ cāng,mǔ yí fù dào zǒng fēi cháng。
幽闲德比芝兰秀,贞静心如铁石刚。yōu xián dé bǐ zhī lán xiù,zhēn jìng xīn rú tiě shí gāng。
孝养姑欢朝侍膳,忧祈夫疾夜焚香。xiào yǎng gū huān cháo shì shàn,yōu qí fū jí yè fén xiāng。
恒随令节供先祀,每赞凶年发义仓。héng suí lìng jié gōng xiān sì,měi zàn xiōng nián fā yì cāng。
道路行人资饮食,闾阎茕独举婚丧。dào lù xíng rén zī yǐn shí,lǘ yán qióng dú jǔ hūn sàng。
抚存舅氏遗孤振,表率姻家阃政良。fǔ cún jiù shì yí gū zhèn,biǎo lǜ yīn jiā kǔn zhèng liáng。
教子成名看衣绣,抱孙传业见飞黄。jiào zi chéng míng kàn yī xiù,bào sūn chuán yè jiàn fēi huáng。
清时锡命来丹阙,晚景承恩在画堂。qīng shí xī mìng lái dān quē,wǎn jǐng chéng ēn zài huà táng。
冠簇翠珠双凤结,袍明霞帔五云章。guān cù cuì zhū shuāng fèng jié,páo míng xiá pèi wǔ yún zhāng。
重重禄养来方厚,杳杳仙游去忽忙。zhòng zhòng lù yǎng lái fāng hòu,yǎo yǎo xiān yóu qù hū máng。
霜落宜男凋草色,云遮婺女暗星芒。shuāng luò yí nán diāo cǎo sè,yún zhē wù nǚ àn xīng máng。
七旬高寿生无沗,一世荣名没有光。qī xún gāo shòu shēng wú pāng,yī shì róng míng méi yǒu guāng。
新冢玉埋闲永夜,穹碑山立对斜阳。xīn zhǒng yù mái xián yǒng yè,qióng bēi shān lì duì xié yáng。
题铭太史多称颂,执绋乡人重感伤。tí míng tài shǐ duō chēng sòng,zhí fú xiāng rén zhòng gǎn shāng。
我亦为诗扬盛美,千秋万岁永流芳。wǒ yì wèi shī yáng shèng měi,qiān qiū wàn suì yǒng liú fāng。
韩雍

韩雍

明苏州府长洲人,字永熙。正统七年进士,授御史。巡按江西,黜贪墨吏数十人。景泰时擢广东副使,巡抚江西。劾奏宁王朱奠培不法状,后被宁王诬劾,夺官。后再起为大理少卿,迁兵部右侍郎。宪宗立,以牵累贬官。会大藤峡徭、僮等族民众起事,乃改以左佥都御史,参赞军务,督兵镇压。迁左副都御史,提督两广军务。有才略,治军严,而谤议亦易起。为中官所倾轧,乃致仕去。有《襄毅文集》。 韩雍的作品>>

猜您喜欢

次韵酬大司马王公度四首

韩雍

奔走车尘马足,常时送旧迎新。bēn zǒu chē chén mǎ zú,cháng shí sòng jiù yíng xīn。
却有许多真乐,湖山风景可人。què yǒu xǔ duō zhēn lè,hú shān fēng jǐng kě rén。