古诗词

故孝廉李一超以怀贞穷愁死不及有嗣息元配林孺人掖咡太孺人于痹病中十四年不舍榻右猝遘危疾临终悲咽以不得躬亲大事为憾啼声未绝而逝余于一超不浅视道路感泣者自逾涯量裁二诗以将哀尤为太孺人悯悼焉一

王夫之

怀清台上望孤忠,剩水馀山恨尽同。huái qīng tái shàng wàng gū zhōng,shèng shuǐ yú shān hèn jǐn tóng。
块肉无留犹赵氏,炊烟不热自梁鸿。kuài ròu wú liú yóu zhào shì,chuī yān bù rè zì liáng hóng。
亭亭宝婺邀残月,转转金轮御朔风。tíng tíng bǎo wù yāo cán yuè,zhuǎn zhuǎn jīn lún yù shuò fēng。
十四年来千种事,凄凉彤管不书功。shí sì nián lái qiān zhǒng shì,qī liáng tóng guǎn bù shū gōng。
王夫之

王夫之

王夫之(1619年10月7日-1692年2月18日),字而农,号姜斋、又号夕堂,湖广衡州府衡阳县(今湖南衡阳)人。他与顾炎武、黄宗羲并称明清之际三大思想家。其著有《周易外传》、《黄书》、《尚书引义》、《永历实录》、《春秋世论》、《噩梦》、《读通鉴论》、《宋论》等书。王夫之自幼跟随自己的父兄读书,青年时期王夫之积极参加反清起义,晚年王夫之隐居于石船山,著书立传,自署船山病叟、南岳遗民,学者遂称之为船山先生。 王夫之的作品>>

猜您喜欢

和白沙其五

王夫之

云移隔岭摇绿草,雨过横塘绽白莲。yún yí gé lǐng yáo lǜ cǎo,yǔ guò héng táng zhàn bái lián。
大造无心谁解此,庄生浪说欲忘言。dà zào wú xīn shuí jiě cǐ,zhuāng shēng làng shuō yù wàng yán。

和白沙其五

王夫之

五位一丝七日复,六爻全用九三乾。wǔ wèi yī sī qī rì fù,liù yáo quán yòng jiǔ sān qián。
江门不卖闲风月,月白风清总未然。jiāng mén bù mài xián fēng yuè,yuè bái fēng qīng zǒng wèi rán。

读念庵诗次之

王夫之

真静应知动不消,冰霜雷雨总清霄。zhēn jìng yīng zhī dòng bù xiāo,bīng shuāng léi yǔ zǒng qīng xiāo。
吹镫灭影形还在,炯炯三更伴寂寥。chuī dèng miè yǐng xíng hái zài,jiǒng jiǒng sān gèng bàn jì liáo。

读念庵诗次之

王夫之

碧笋惊雷拔地长,绿筠玉粉土膏香。bì sǔn jīng léi bá dì zhǎng,lǜ yún yù fěn tǔ gāo xiāng。
连踵彻顶无涯畔,谁是胞胎秘息方。lián zhǒng chè dǐng wú yá pàn,shuí shì bāo tāi mì xī fāng。

鼾睡

王夫之

拂拭南窗小榻空,绿阴鏬里纸光红。fú shì nán chuāng xiǎo tà kōng,lǜ yīn xià lǐ zhǐ guāng hóng。
昨朝狼籍今朝在,花自轻飞柳自浓。zuó cháo láng jí jīn cháo zài,huā zì qīng fēi liǔ zì nóng。

鼾睡

王夫之

劈破须眉剩脊梁,闲心不耐更商量。pī pò xū méi shèng jí liáng,xián xīn bù nài gèng shāng liàng。
朦胧稍见东峰上,一片云飞暮雨香。méng lóng shāo jiàn dōng fēng shàng,yī piàn yún fēi mù yǔ xiāng。

鼾睡

王夫之

薝葡胎玉破新函,白发簪花老自惭。zhān pú tāi yù pò xīn hán,bái fā zān huā lǎo zì cán。
冲雨摘来安枕上,香熏华顶老图南。chōng yǔ zhāi lái ān zhěn shàng,xiāng xūn huá dǐng lǎo tú nán。

鼾睡

王夫之

挍书如萚扫难穷,且自埋心白昼中。jiào shū rú tuò sǎo nán qióng,qiě zì mái xīn bái zhòu zhōng。
为报泉台旧知己,侬非刘向与扬雄。wèi bào quán tái jiù zhī jǐ,nóng fēi liú xiàng yǔ yáng xióng。

鼾睡

王夫之

春鸟过春不肯鸣,雨中仍听两三声。chūn niǎo guò chūn bù kěn míng,yǔ zhōng réng tīng liǎng sān shēng。
绿光影里还飞去,惊落残红一片轻。lǜ guāng yǐng lǐ hái fēi qù,jīng luò cán hóng yī piàn qīng。

鼾睡

王夫之

诗书放下千端在,王霸拈来一点无。shī shū fàng xià qiān duān zài,wáng bà niān lái yī diǎn wú。
消受三竿红日影,生成一幅后天图。xiāo shòu sān gān hóng rì yǐng,shēng chéng yī fú hòu tiān tú。

鼾睡

王夫之

白日惺忪卖影新,人间原有黑甜春。bái rì xīng sōng mài yǐng xīn,rén jiān yuán yǒu hēi tián chūn。
梦中不识邯郸道,记得诚斋煞认真。mèng zhōng bù shí hán dān dào,jì dé chéng zhāi shā rèn zhēn。

和白沙钓濑与湛民泽收管诗示唐须竹

王夫之

遥山写出虚无画,孤笛吹来雪月吟。yáo shān xiě chū xū wú huà,gū dí chuī lái xuě yuè yín。
不是逢人难口说,湘流清浅祝融深。bù shì féng rén nán kǒu shuō,xiāng liú qīng qiǎn zhù róng shēn。

和白沙桃花

王夫之

花到灵云只一开,桃根桃叶隔天台。huā dào líng yún zhǐ yī kāi,táo gēn táo yè gé tiān tái。
刘郎前度人无恙,日日看花不厌来。liú láng qián dù rén wú yàng,rì rì kàn huā bù yàn lái。

为白沙六经总在虚无里解嘲

王夫之

晓日上窗红影转,暝烟透岭碧烟孤。xiǎo rì shàng chuāng hóng yǐng zhuǎn,míng yān tòu lǐng bì yān gū。
六经总在虚无里,始信虚无不是无。liù jīng zǒng zài xū wú lǐ,shǐ xìn xū wú bù shì wú。

和白沙梅花

王夫之

梅花欲发雪撩之,不损清香一万枝。méi huā yù fā xuě liāo zhī,bù sǔn qīng xiāng yī wàn zhī。
半点千钧春气力,看花人似海谁知。bàn diǎn qiān jūn chūn qì lì,kàn huā rén shì hǎi shuí zhī。