古诗词

金缕曲·乙卯初春,将之扬州,或以芜城为言,悄然而止

蒋春霖

雪净梅根土。xuě jìng méi gēn tǔ。
被琼箫、暗将残寒,一丝吹去。bèi qióng xiāo àn jiāng cán hán,yī sī chuī qù。
碎剪东风为花瓣,分散春心几许。suì jiǎn dōng fēng wèi huā bàn,fēn sàn chūn xīn jǐ xǔ。
料从此、红酣翠妩。liào cóng cǐ hóng hān cuì wǔ。
蓦地思量虹桥月,是年时、刻意伤春处。mò dì sī liàng hóng qiáo yuè,shì nián shí kè yì shāng chūn chù。
还梦到,竹西路。hái mèng dào,zhú xī lù。
扁舟待趁寒潮渡。biǎn zhōu dài chèn hán cháo dù。
绕空江、鹧鸪声声,乱烟无数。rào kōng jiāng zhè gū shēng shēng,luàn yān wú shù。
歌管楼台斜阳冷,换了城西戍鼓。gē guǎn lóu tái xié yáng lěng,huàn le chéng xī shù gǔ。
更不见、垂杨一树。gèng bù jiàn chuí yáng yī shù。
十里深芜阴磷碧,哭青山、谁唤春魂语。shí lǐ shēn wú yīn lín bì,kū qīng shān shuí huàn chūn hún yǔ。
云影暗,自延伫。yún yǐng àn,zì yán zhù。
蒋春霖

蒋春霖

蒋春霖(1818~1868)晚清词人。字鹿潭,江苏江阴人,后居扬州。咸丰中曾官两淮盐大使,遭罢官。一生潦倒,后因情事投水自杀(一说仰药死)。早年工诗,中年一意于词,与纳兰性德、项鸿祚有清代三大词人之称,所作《水云楼词》以身遭咸丰间兵事,特多感伤之音,诗作传世仅数十首,称《水云楼賸稿》。 蒋春霖的作品>>

猜您喜欢

题画五首黄子鸿桃花

蒋春霖

万事凄凉付劫灰,故家乔木夕阳颓。wàn shì qī liáng fù jié huī,gù jiā qiáo mù xī yáng tuí。
输君尚有青藤屋,容得天池染翰来。shū jūn shàng yǒu qīng téng wū,róng dé tiān chí rǎn hàn lái。

题画五首黄子鸿桃花

蒋春霖

翩翩风度才如海,作客江南且闭门。piān piān fēng dù cái rú hǎi,zuò kè jiāng nán qiě bì mén。
万里风沙故关月,雁来时节最销魂。wàn lǐ fēng shā gù guān yuè,yàn lái shí jié zuì xiāo hún。

题画五首黄子鸿桃花

蒋春霖

芦荻萧萧战垒秋,十年投笔事封侯。lú dí xiāo xiāo zhàn lěi qiū,shí nián tóu bǐ shì fēng hóu。
江云岸树都非昔,忍对溪山作卧游。jiāng yún àn shù dōu fēi xī,rěn duì xī shān zuò wò yóu。

消寒词四首

蒋春霖

霰雪将零客未归,三年旅雁伴孤飞。xiàn xuě jiāng líng kè wèi guī,sān nián lǚ yàn bàn gū fēi。
春风只有梅花觉,红萼如椒渐渐肥。chūn fēng zhǐ yǒu méi huā jué,hóng è rú jiāo jiàn jiàn féi。

消寒词四首

蒋春霖

城隅小住似深村,细撷残书课子温。chéng yú xiǎo zhù shì shēn cūn,xì xié cán shū kè zi wēn。
但得催租无俗客,一炉松火闭柴门。dàn dé cuī zū wú sú kè,yī lú sōng huǒ bì chái mén。

消寒词四首

蒋春霖

手洁明漪供水仙,青瓷白石小窗妍。shǒu jié míng yī gōng shuǐ xiān,qīng cí bái shí xiǎo chuāng yán。
分明清瘦诗人影,独抱冬心似往年。fēn míng qīng shòu shī rén yǐng,dú bào dōng xīn shì wǎng nián。

消寒词四首

蒋春霖

雪消有客过湖来,笑擘新诗饮旧醅。xuě xiāo yǒu kè guò hú lái,xiào bāi xīn shī yǐn jiù pēi。
我与胎禽正无赖,山茶开后放君回。wǒ yǔ tāi qín zhèng wú lài,shān chá kāi hòu fàng jūn huí。

宫词

蒋春霖

月扇云衣静玉台,芙蓉殿阁闭苍苔。yuè shàn yún yī jìng yù tái,fú róng diàn gé bì cāng tái。
青春却过容光减,犹道君王妙选才。qīng chūn què guò róng guāng jiǎn,yóu dào jūn wáng miào xuǎn cái。

卓文君

蒋春霖

文君不为琴心合,肯伴临邛四壁居。wén jūn bù wèi qín xīn hé,kěn bàn lín qióng sì bì jū。
吟到白头肠暗结,错将意气望相如。yín dào bái tóu cháng àn jié,cuò jiāng yì qì wàng xiāng rú。

秋柳四首

蒋春霖

疏阴缺处但斜晖,客燕枝空旧梦违。shū yīn quē chù dàn xié huī,kè yàn zhī kōng jiù mèng wéi。
嫁得西风总无赖,晚凉还自着罗衣。jià dé xī fēng zǒng wú lài,wǎn liáng hái zì zhe luó yī。

秋柳四首

蒋春霖

脱叶凄凉糁玉尘,强扶残醉藉苔茵。tuō yè qī liáng sǎn yù chén,qiáng fú cán zuì jí tái yīn。
烟条莫绾相思结,坐上青衫是酒人。yān tiáo mò wǎn xiāng sī jié,zuò shàng qīng shān shì jiǔ rén。

秋柳四首

蒋春霖

记共桃花隔水栽,流莺曲路隐池台。jì gòng táo huā gé shuǐ zāi,liú yīng qū lù yǐn chí tái。
而今门巷空秋雨,不见青丝白马来。ér jīn mén xiàng kōng qiū yǔ,bù jiàn qīng sī bái mǎ lái。

秋柳四首

蒋春霖

怕劝清尊唱柳枝,香山老去鬓成丝。pà quàn qīng zūn chàng liǔ zhī,xiāng shān lǎo qù bìn chéng sī。
夕烽满地江潭冷,摇落天涯共此时。xī fēng mǎn dì jiāng tán lěng,yáo luò tiān yá gòng cǐ shí。

蒋春霖

冶叶倡条都拣尽,东坡原不合时宜。yě yè chàng tiáo dōu jiǎn jǐn,dōng pō yuán bù hé shí yí。
无人更会先生意,独对秋灯唤可儿。wú rén gèng huì xiān shēng yì,dú duì qiū dēng huàn kě ér。

东台杂诗

蒋春霖

渐懒折腰步,犹能抱膝吟。jiàn lǎn zhé yāo bù,yóu néng bào xī yín。
艰虞尝傲骨,齑米损文心。jiān yú cháng ào gǔ,jī mǐ sǔn wén xīn。
野鹤恣孤翮,飞鹊是好音。yě hè zì gū hé,fēi què shì hǎo yīn。
西溪满溪水,重为浣尘襟。xī xī mǎn xī shuǐ,zhòng wèi huàn chén jīn。