古诗词

有梦

李梦阳

濡迹古梁郊,托兹洪河疆。rú jì gǔ liáng jiāo,tuō zī hóng hé jiāng。
流景逝不处,众草忽巳霜。liú jǐng shì bù chù,zhòng cǎo hū sì shuāng。
玄云骇崇原,鸣风激空桑。xuán yún hài chóng yuán,míng fēng jī kōng sāng。
侯予竟此夕,念独涕沾裳。hóu yǔ jìng cǐ xī,niàn dú tì zhān shang。
人欲天必从,神交讵无方。rén yù tiān bì cóng,shén jiāo jù wú fāng。
解襟即幽寐,执袂奉颜光。jiě jīn jí yōu mèi,zhí mèi fèng yán guāng。
道暌未终巳,舒体各异乡。dào kuí wèi zhōng sì,shū tǐ gè yì xiāng。
鸣鸡在东壁,薄月鉴空床。míng jī zài dōng bì,báo yuè jiàn kōng chuáng。
精诚谅有合,暂违宁讵伤。jīng chéng liàng yǒu hé,zàn wéi níng jù shāng。
李梦阳

李梦阳

李梦阳(1472-1530),字献吉,号空同,汉族,庆阳府安化县(今甘肃省庆城县)人,迁居开封,工书法,得颜真卿笔法,精于古文词,提倡“文必秦汉,诗必盛唐”,强调复古,《自书诗》师法颜真卿,结体方整严谨,不拘泥规矩法度,学卷气浓厚。明代中期文学家,复古派前七子的领袖人物。 李梦阳的作品>>

猜您喜欢

秋望

李梦阳

黄河水绕汉宫墙,河上秋风雁几行。huáng hé shuǐ rào hàn gōng qiáng,hé shàng qiū fēng yàn jǐ xíng。
客子过壕追野马,将军弢箭射天狼。kè zi guò háo zhuī yě mǎ,jiāng jūn tāo jiàn shè tiān láng。
黄尘古渡迷飞挽,白月横空冷战场。huáng chén gǔ dù mí fēi wǎn,bái yuè héng kōng lěng zhàn chǎng。
闻道朔方多勇略,只今谁是郭汾阳?wén dào shuò fāng duō yǒng lüè,zhǐ jīn shuí shì guō fén yáng?

夏城坐雨

李梦阳

河外孤城枕草莱,绝边风雨送愁来。hé wài gū chéng zhěn cǎo lái,jué biān fēng yǔ sòng chóu lái。
一秋穿堑兵多死,十月烧荒将未回。yī qiū chuān qiàn bīng duō sǐ,shí yuè shāo huāng jiāng wèi huí。
往事空馀元昊骨,壮心思上李陵台。wǎng shì kōng yú yuán hào gǔ,zhuàng xīn sī shàng lǐ líng tái。
朝庭遣使吾何补,白面渐非济世才。cháo tíng qiǎn shǐ wú hé bǔ,bái miàn jiàn fēi jì shì cái。