古诗词

广狱成还南昌候子十首

李梦阳

登舻倏五日,览接渐增阔。dēng lú shū wǔ rì,lǎn jiē jiàn zēng kuò。
汹汹北汪川,浏浏得纵壑。xiōng xiōng běi wāng chuān,liú liú dé zòng hè。
剧哉风水虑,履顺故靡豁。jù zāi fēng shuǐ lǜ,lǚ shùn gù mí huō。
高鸟厌尘集,智士贵处末。gāo niǎo yàn chén jí,zhì shì guì chù mò。
交甫怀汉滨,婉变情遽夺。jiāo fǔ huái hàn bīn,wǎn biàn qíng jù duó。
结驷匪不侈,险至谁竟遏。jié sì fěi bù chǐ,xiǎn zhì shuí jìng è。
沉身厥亦罕,万世惜不脱。chén shēn jué yì hǎn,wàn shì xī bù tuō。
遥遥哀云岑,瑶草烂孰掇。yáo yáo āi yún cén,yáo cǎo làn shú duō。
李梦阳

李梦阳

李梦阳(1472-1530),字献吉,号空同,汉族,庆阳府安化县(今甘肃省庆城县)人,迁居开封,工书法,得颜真卿笔法,精于古文词,提倡“文必秦汉,诗必盛唐”,强调复古,《自书诗》师法颜真卿,结体方整严谨,不拘泥规矩法度,学卷气浓厚。明代中期文学家,复古派前七子的领袖人物。 李梦阳的作品>>

猜您喜欢

秋望

李梦阳

黄河水绕汉宫墙,河上秋风雁几行。huáng hé shuǐ rào hàn gōng qiáng,hé shàng qiū fēng yàn jǐ xíng。
客子过壕追野马,将军弢箭射天狼。kè zi guò háo zhuī yě mǎ,jiāng jūn tāo jiàn shè tiān láng。
黄尘古渡迷飞挽,白月横空冷战场。huáng chén gǔ dù mí fēi wǎn,bái yuè héng kōng lěng zhàn chǎng。
闻道朔方多勇略,只今谁是郭汾阳?wén dào shuò fāng duō yǒng lüè,zhǐ jīn shuí shì guō fén yáng?

夏城坐雨

李梦阳

河外孤城枕草莱,绝边风雨送愁来。hé wài gū chéng zhěn cǎo lái,jué biān fēng yǔ sòng chóu lái。
一秋穿堑兵多死,十月烧荒将未回。yī qiū chuān qiàn bīng duō sǐ,shí yuè shāo huāng jiāng wèi huí。
往事空馀元昊骨,壮心思上李陵台。wǎng shì kōng yú yuán hào gǔ,zhuàng xīn sī shàng lǐ líng tái。
朝庭遣使吾何补,白面渐非济世才。cháo tíng qiǎn shǐ wú hé bǔ,bái miàn jiàn fēi jì shì cái。