古诗词

功德寺

李梦阳

宣宗昔行幸,游戏玉泉傍。xuān zōng xī xíng xìng,yóu xì yù quán bàng。
立宇表巀嵲,开池荷芰香。lì yǔ biǎo jié niè,kāi chí hé jì xiāng。
波楼递蹙沓,风松奏笙簧。bō lóu dì cù dá,fēng sōng zòu shēng huáng。
百灵具来朝,落日锦帆张。bǎi líng jù lái cháo,luò rì jǐn fān zhāng。
万乘雷霆动,千岩灭流光。wàn chéng léi tíng dòng,qiān yán miè liú guāng。
绮绣错展转,翠旗沓低昂。qǐ xiù cuò zhǎn zhuǎn,cuì qí dá dī áng。
法眷撞钟鼓,宫女拭御妆。fǎ juàn zhuàng zhōng gǔ,gōng nǚ shì yù zhuāng。
笙镛沸两序,星斗宿岩廊。shēng yōng fèi liǎng xù,xīng dòu sù yán láng。
至尊奉太后,国事付三杨。zhì zūn fèng tài hòu,guó shì fù sān yáng。
六军各宴眠,百官守旧章。liù jūn gè yàn mián,bǎi guān shǒu jiù zhāng。
巡非瑶水远,迹岂玉台荒。xún fēi yáo shuǐ yuǎn,jì qǐ yù tái huāng。
呜呼百年来,回首一慨伤。wū hū bǎi nián lái,huí shǒu yī kǎi shāng。
凤腾赤霄暮,龙归竟茫茫。fèng téng chì xiāo mù,lóng guī jìng máng máng。
山风撼网户,紫殿生夜霜。shān fēng hàn wǎng hù,zǐ diàn shēng yè shuāng。
退朝值休沐,我行暂翱翔。tuì cháo zhí xiū mù,wǒ xíng zàn áo xiáng。
娟娟登岸林,惨惨度石梁。juān juān dēng àn lín,cǎn cǎn dù shí liáng。
废道哀湍写,松柏间成行。fèi dào āi tuān xiě,sōng bǎi jiān chéng xíng。
启钥肃览历,过位增悲凉。qǐ yào sù lǎn lì,guò wèi zēng bēi liáng。
积久洒扫缺,乳鸽鸣膳堂。jī jiǔ sǎ sǎo quē,rǔ gē míng shàn táng。
旧时琉璃井,倒树如人长。jiù shí liú lí jǐng,dào shù rú rén zhǎng。
神巳佐上帝,教犹托空王。shén sì zuǒ shàng dì,jiào yóu tuō kōng wáng。
铃磬飒鸣戛,晨昏礼相将。líng qìng sà míng jiá,chén hūn lǐ xiāng jiāng。
盘游非圣理,操纵在先皇。pán yóu fēi shèng lǐ,cāo zòng zài xiān huáng。
至今朝廷上,不改旧纪纲。zhì jīn cháo tíng shàng,bù gǎi jiù jì gāng。
李梦阳

李梦阳

李梦阳(1472-1530),字献吉,号空同,汉族,庆阳府安化县(今甘肃省庆城县)人,迁居开封,工书法,得颜真卿笔法,精于古文词,提倡“文必秦汉,诗必盛唐”,强调复古,《自书诗》师法颜真卿,结体方整严谨,不拘泥规矩法度,学卷气浓厚。明代中期文学家,复古派前七子的领袖人物。 李梦阳的作品>>

猜您喜欢

秋望

李梦阳

黄河水绕汉宫墙,河上秋风雁几行。huáng hé shuǐ rào hàn gōng qiáng,hé shàng qiū fēng yàn jǐ xíng。
客子过壕追野马,将军弢箭射天狼。kè zi guò háo zhuī yě mǎ,jiāng jūn tāo jiàn shè tiān láng。
黄尘古渡迷飞挽,白月横空冷战场。huáng chén gǔ dù mí fēi wǎn,bái yuè héng kōng lěng zhàn chǎng。
闻道朔方多勇略,只今谁是郭汾阳?wén dào shuò fāng duō yǒng lüè,zhǐ jīn shuí shì guō fén yáng?

夏城坐雨

李梦阳

河外孤城枕草莱,绝边风雨送愁来。hé wài gū chéng zhěn cǎo lái,jué biān fēng yǔ sòng chóu lái。
一秋穿堑兵多死,十月烧荒将未回。yī qiū chuān qiàn bīng duō sǐ,shí yuè shāo huāng jiāng wèi huí。
往事空馀元昊骨,壮心思上李陵台。wǎng shì kōng yú yuán hào gǔ,zhuàng xīn sī shàng lǐ líng tái。
朝庭遣使吾何补,白面渐非济世才。cháo tíng qiǎn shǐ wú hé bǔ,bái miàn jiàn fēi jì shì cái。