古诗词

苦雨篇

李梦阳

波涛日陷蛙鸣起,梁园一夜满城水。bō tāo rì xiàn wā míng qǐ,liáng yuán yī yè mǎn chéng shuǐ。
屋庐半塌塌人死,可怜哭声水声里。wū lú bàn tā tā rén sǐ,kě lián kū shēng shuǐ shēng lǐ。
忆昨出饮黄昏归,零蒙巳洒力尚微。yì zuó chū yǐn huáng hūn guī,líng méng sì sǎ lì shàng wēi。
岂知中宵鬼神怒,雷翻电滚雨如注。qǐ zhī zhōng xiāo guǐ shén nù,léi fān diàn gǔn yǔ rú zhù。
我时怵愓不得眠,窗灯扑杀无计燃。wǒ shí chù dàng bù dé mián,chuāng dēng pū shā wú jì rán。
汹涌一任霹雳走,恍忽若有蛟龙缠。xiōng yǒng yī rèn pī lì zǒu,huǎng hū ruò yǒu jiāo lóng chán。
地轴震仄久益急,披衣起坐坐复立。dì zhóu zhèn zè jiǔ yì jí,pī yī qǐ zuò zuò fù lì。
鸡鸣气势幸稍缓,积渐天明日光入。jī míng qì shì xìng shāo huǎn,jī jiàn tiān míng rì guāng rù。
琴沾书湿开我堂,二仪高下云低昂。qín zhān shū shī kāi wǒ táng,èr yí gāo xià yún dī áng。
黄鹂晒翅燕语梁,前何恐惧今何康。huáng lí shài chì yàn yǔ liáng,qián hé kǒng jù jīn hé kāng。
万事夷险谁豫量,及时弗乐头颅苍。wàn shì yí xiǎn shuí yù liàng,jí shí fú lè tóu lú cāng。
李梦阳

李梦阳

李梦阳(1472-1530),字献吉,号空同,汉族,庆阳府安化县(今甘肃省庆城县)人,迁居开封,工书法,得颜真卿笔法,精于古文词,提倡“文必秦汉,诗必盛唐”,强调复古,《自书诗》师法颜真卿,结体方整严谨,不拘泥规矩法度,学卷气浓厚。明代中期文学家,复古派前七子的领袖人物。 李梦阳的作品>>

猜您喜欢

秋望

李梦阳

黄河水绕汉宫墙,河上秋风雁几行。huáng hé shuǐ rào hàn gōng qiáng,hé shàng qiū fēng yàn jǐ xíng。
客子过壕追野马,将军弢箭射天狼。kè zi guò háo zhuī yě mǎ,jiāng jūn tāo jiàn shè tiān láng。
黄尘古渡迷飞挽,白月横空冷战场。huáng chén gǔ dù mí fēi wǎn,bái yuè héng kōng lěng zhàn chǎng。
闻道朔方多勇略,只今谁是郭汾阳?wén dào shuò fāng duō yǒng lüè,zhǐ jīn shuí shì guō fén yáng?

夏城坐雨

李梦阳

河外孤城枕草莱,绝边风雨送愁来。hé wài gū chéng zhěn cǎo lái,jué biān fēng yǔ sòng chóu lái。
一秋穿堑兵多死,十月烧荒将未回。yī qiū chuān qiàn bīng duō sǐ,shí yuè shāo huāng jiāng wèi huí。
往事空馀元昊骨,壮心思上李陵台。wǎng shì kōng yú yuán hào gǔ,zhuàng xīn sī shàng lǐ líng tái。
朝庭遣使吾何补,白面渐非济世才。cháo tíng qiǎn shǐ wú hé bǔ,bái miàn jiàn fēi jì shì cái。