古诗词

薏苡行赠王氏

李梦阳

南征马援还东都,人言满载皆明珠。nán zhēng mǎ yuán hái dōng dōu,rén yán mǎn zài jiē míng zhū。
发封视之乃薏苡,群臣失色天子吁。fā fēng shì zhī nǎi yì yǐ,qún chén shī sè tiān zi xū。
世情毁誉本好恶,后生轻信迷真误。shì qíng huǐ yù běn hǎo è,hòu shēng qīng xìn mí zhēn wù。
暗投固宜明月弃,同居岂免娥眉妒。àn tóu gù yí míng yuè qì,tóng jū qǐ miǎn é méi dù。
自君夙夜歌在公,尊中醴酒常不空。zì jūn sù yè gē zài gōng,zūn zhōng lǐ jiǔ cháng bù kōng。
德尊日见儿孙盛,名成反致谗邪攻。dé zūn rì jiàn ér sūn shèng,míng chéng fǎn zhì chán xié gōng。
虽云乔树多烈风,曷有寸雾残高空。suī yún qiáo shù duō liè fēng,hé yǒu cùn wù cán gāo kōng。
君不见周时吉甫称大贤,孔门弟子推颜渊。jūn bù jiàn zhōu shí jí fǔ chēng dà xián,kǒng mén dì zi tuī yán yuān。
掇蜂拾塺尚见惑,岂我千得无一愆。duō fēng shí méi shàng jiàn huò,qǐ wǒ qiān dé wú yī qiān。
君堂有客俸有钱,槐庭偃蹇花含烟。jūn táng yǒu kè fèng yǒu qián,huái tíng yǎn jiǎn huā hán yān。
胡不酩酊金罍前,万事置之休问天。hú bù mǐng dīng jīn léi qián,wàn shì zhì zhī xiū wèn tiān。
李梦阳

李梦阳

李梦阳(1472-1530),字献吉,号空同,汉族,庆阳府安化县(今甘肃省庆城县)人,迁居开封,工书法,得颜真卿笔法,精于古文词,提倡“文必秦汉,诗必盛唐”,强调复古,《自书诗》师法颜真卿,结体方整严谨,不拘泥规矩法度,学卷气浓厚。明代中期文学家,复古派前七子的领袖人物。 李梦阳的作品>>

猜您喜欢

牡丹五首

李梦阳

漫山故国花无数,客舍河头今数株。màn shān gù guó huā wú shù,kè shě hé tóu jīn shù zhū。
绝代色孤终不掩,丹葩绿叶锦心须。jué dài sè gū zhōng bù yǎn,dān pā lǜ yè jǐn xīn xū。

郊园步花二首

李梦阳

常苦出城花不开,花开今日共风来。cháng kǔ chū chéng huā bù kāi,huā kāi jīn rì gòng fēng lái。
亦知谁便渠能主,独步徐看数十回。yì zhī shuí biàn qú néng zhǔ,dú bù xú kàn shù shí huí。

郊园步花二首

李梦阳

即使怜花何恁苦,不如开落任风吹。jí shǐ lián huā hé nèn kǔ,bù rú kāi luò rèn fēng chuī。
花开花落从渠得,柰记栽桃种柳时。huā kāi huā luò cóng qú dé,nài jì zāi táo zhǒng liǔ shí。

步庭海棠下四首

李梦阳

买宅兼花事亦希,树成春足主人归。mǎi zhái jiān huā shì yì xī,shù chéng chūn zú zhǔ rén guī。
花开巳诧胭脂透,叶展还惊翡翠围。huā kāi sì chà yān zhī tòu,yè zhǎn hái jīng fěi cuì wéi。

步庭海棠下四首

李梦阳

若较梨花憎太白,纵多桃李叶全无。ruò jiào lí huā zēng tài bái,zòng duō táo lǐ yè quán wú。
何如翠袖红妆倚,的的黄须锦瓣扶。hé rú cuì xiù hóng zhuāng yǐ,de de huáng xū jǐn bàn fú。

步庭海棠下四首

李梦阳

独恨无香恐未真,纷纷蜂蝶底相亲。dú hèn wú xiāng kǒng wèi zhēn,fēn fēn fēng dié dǐ xiāng qīn。
俗传定欲烧银烛,绝代谁为照睡人。sú chuán dìng yù shāo yín zhú,jué dài shuí wèi zhào shuì rén。

步庭海棠下四首

李梦阳

沉香亭上已多欢,梦入昭阳月色寒。chén xiāng tíng shàng yǐ duō huān,mèng rù zhāo yáng yuè sè hán。
若使天香亦倾国,君王应更倚阑干。ruò shǐ tiān xiāng yì qīng guó,jūn wáng yīng gèng yǐ lán gàn。

咏庭中千瓣榴花三首

李梦阳

药栏尔后花希赏,日日东斋只困眠。yào lán ěr hòu huā xī shǎng,rì rì dōng zhāi zhǐ kùn mián。
每易庭榴树底小,一朝开亦照高天。měi yì tíng liú shù dǐ xiǎo,yī cháo kāi yì zhào gāo tiān。

咏庭中千瓣榴花三首

李梦阳

的的朱榴夏始成,水帘冰簟益分明。de de zhū liú xià shǐ chéng,shuǐ lián bīng diàn yì fēn míng。
偏枝不动宜雏燕,接叶时披称小莺。piān zhī bù dòng yí chú yàn,jiē yè shí pī chēng xiǎo yīng。

咏庭中千瓣榴花三首

李梦阳

万瓣千须始一花,累累应只为年华。wàn bàn qiān xū shǐ yī huā,lèi lèi yīng zhǐ wèi nián huá。
春风无限倾城萼,结实谁真取世夸。chūn fēng wú xiàn qīng chéng è,jié shí shuí zhēn qǔ shì kuā。

雪中见枯树似梅二首

李梦阳

忆在江南梅照眼,几年繁蕊失溪云。yì zài jiāng nán méi zhào yǎn,jǐ nián fán ruǐ shī xī yún。
如何枯树寻常见,一雪垂花朵朵分。rú hé kū shù xún cháng jiàn,yī xuě chuí huā duǒ duǒ fēn。

雪中见枯树似梅二首

李梦阳

可向繁枝问假真,纷纷过眼即飘尘。kě xiàng fán zhī wèn jiǎ zhēn,fēn fēn guò yǎn jí piāo chén。
东风一夜高楼笛,乱落江梅谁柰春。dōng fēng yī yè gāo lóu dí,luàn luò jiāng méi shuí nài chūn。

喜雨三首

李梦阳

破到榴花今日雨,向来红紫可怜吟。pò dào liú huā jīn rì yǔ,xiàng lái hóng zǐ kě lián yín。
蝶沾蜂湿徒增忌,杏绿梅黄亦苦心。dié zhān fēng shī tú zēng jì,xìng lǜ méi huáng yì kǔ xīn。

喜雨三首

李梦阳

二麦临河半欲黄,一夜生长谁禁当。èr mài lín hé bàn yù huáng,yī yè shēng zhǎng shuí jìn dāng。
挥锄荷笠能辞苦,浪泼云翻虑尔忙。huī chú hé lì néng cí kǔ,làng pō yún fān lǜ ěr máng。

喜雨三首

李梦阳

水缺沙乾燕只忙,交交莺羽闪无光。shuǐ quē shā qián yàn zhǐ máng,jiāo jiāo yīng yǔ shǎn wú guāng。
今辰底恁穿杨急,拍拍衔泥向我堂。jīn chén dǐ nèn chuān yáng jí,pāi pāi xián ní xiàng wǒ táng。