古诗词

吴伟松窗读易图歌

李梦阳

仄岩泉流石无数,素壁蒙蒙起烟雾。zè yán quán liú shí wú shù,sù bì méng méng qǐ yān wù。
君家屋宇在城市,何以堂上生松树。jūn jiā wū yǔ zài chéng shì,hé yǐ táng shàng shēng sōng shù。
侧闻江夏生,气酣扫毫素。cè wén jiāng xià shēng,qì hān sǎo háo sù。
绝笔风雷拔地起,意匠凿天天为怒。jué bǐ fēng léi bá dì qǐ,yì jiàng záo tiān tiān wèi nù。
泰山古根生眼前,俄顷缩出徂徕山。tài shān gǔ gēn shēng yǎn qián,é qǐng suō chū cú lái shān。
悬萝挂薜袅袅里,复有草舍松之间。xuán luó guà bì niǎo niǎo lǐ,fù yǒu cǎo shě sōng zhī jiān。
窗间老人鬓发秃,羊翻一编周易读。chuāng jiān lǎo rén bìn fā tū,yáng fān yī biān zhōu yì dú。
空山瑟瑟翠涛激,长干冥冥暮花扑。kōng shān sè sè cuì tāo jī,zhǎng gàn míng míng mù huā pū。
远知既巳死,希夷不复作。yuǎn zhī jì sì sǐ,xī yí bù fù zuò。
青丘石室杳何许,恍然置我此溪壑。qīng qiū shí shì yǎo hé xǔ,huǎng rán zhì wǒ cǐ xī hè。
翻愁一夕雷电入,六丁追书上廖廓。fān chóu yī xī léi diàn rù,liù dīng zhuī shū shàng liào kuò。
又画石下根,屈曲如老龙,胡奴暝踏孤岩菘。yòu huà shí xià gēn,qū qū rú lǎo lóng,hú nú míng tà gū yán sōng。
蓬头赤脚露两肘,月明汲泉山涧中。péng tóu chì jiǎo lù liǎng zhǒu,yuè míng jí quán shān jiàn zhōng。
却忆前年召画师,江夏吴生亦与之。què yì qián nián zhào huà shī,jiāng xià wú shēng yì yǔ zhī。
短褐垢脸见天子,礼貌虽村骨格奇。duǎn hè gòu liǎn jiàn tiān zi,lǐ mào suī cūn gǔ gé qí。
帝令待召仁智殿,有时半酣被召见。dì lìng dài zhào rén zhì diàn,yǒu shí bàn hān bèi zhào jiàn。
跪翻墨汁信手涂,白日惨澹风云变。guì fān mò zhī xìn shǒu tú,bái rì cǎn dàn fēng yún biàn。
至尊含笑中官羡,五侯七贵争看面。zhì zūn hán xiào zhōng guān xiàn,wǔ hóu qī guì zhēng kàn miàn。
请观此幅松舍图,黄金失价连城贱。qǐng guān cǐ fú sōng shě tú,huáng jīn shī jià lián chéng jiàn。
吴生吴生太气岸,一言不合辄投砚。wú shēng wú shēng tài qì àn,yī yán bù hé zhé tóu yàn。
李梦阳

李梦阳

李梦阳(1472-1530),字献吉,号空同,汉族,庆阳府安化县(今甘肃省庆城县)人,迁居开封,工书法,得颜真卿笔法,精于古文词,提倡“文必秦汉,诗必盛唐”,强调复古,《自书诗》师法颜真卿,结体方整严谨,不拘泥规矩法度,学卷气浓厚。明代中期文学家,复古派前七子的领袖人物。 李梦阳的作品>>

猜您喜欢

秋望

李梦阳

黄河水绕汉宫墙,河上秋风雁几行。huáng hé shuǐ rào hàn gōng qiáng,hé shàng qiū fēng yàn jǐ xíng。
客子过壕追野马,将军弢箭射天狼。kè zi guò háo zhuī yě mǎ,jiāng jūn tāo jiàn shè tiān láng。
黄尘古渡迷飞挽,白月横空冷战场。huáng chén gǔ dù mí fēi wǎn,bái yuè héng kōng lěng zhàn chǎng。
闻道朔方多勇略,只今谁是郭汾阳?wén dào shuò fāng duō yǒng lüè,zhǐ jīn shuí shì guō fén yáng?

夏城坐雨

李梦阳

河外孤城枕草莱,绝边风雨送愁来。hé wài gū chéng zhěn cǎo lái,jué biān fēng yǔ sòng chóu lái。
一秋穿堑兵多死,十月烧荒将未回。yī qiū chuān qiàn bīng duō sǐ,shí yuè shāo huāng jiāng wèi huí。
往事空馀元昊骨,壮心思上李陵台。wǎng shì kōng yú yuán hào gǔ,zhuàng xīn sī shàng lǐ líng tái。
朝庭遣使吾何补,白面渐非济世才。cháo tíng qiǎn shǐ wú hé bǔ,bái miàn jiàn fēi jì shì cái。