古诗词

张侯藏张翚山水歌

李梦阳

张翚有名成化间,大涂小抹成山水。zhāng huī yǒu míng chéng huà jiān,dà tú xiǎo mǒ chéng shān shuǐ。
树石燥硬笔意古,往往人间落片纸。shù shí zào yìng bǐ yì gǔ,wǎng wǎng rén jiān luò piàn zhǐ。
此幅粗浅色更枯,或谓非翚出其子。cǐ fú cū qiǎn sè gèng kū,huò wèi fēi huī chū qí zi。
张侯识鉴天下精,物物如金见沙底。zhāng hóu shí jiàn tiān xià jīng,wù wù rú jīn jiàn shā dǐ。
尔家图画千万轴,素壁高堂安用此。ěr jiā tú huà qiān wàn zhóu,sù bì gāo táng ān yòng cǐ。
宁知上智不滞物,牝牡不贵贵者骨。níng zhī shàng zhì bù zhì wù,pìn mǔ bù guì guì zhě gǔ。
尺山即如对玄圃,草屋临崖气出没。chǐ shān jí rú duì xuán pǔ,cǎo wū lín yá qì chū méi。
崖根林堂颇清迥,远云澹沲开秋岭。yá gēn lín táng pǒ qīng jiǒng,yuǎn yún dàn tuó kāi qiū lǐng。
霜萝细纡岩槛暝,昏猿接挂花溪静。shuāng luó xì yū yán kǎn míng,hūn yuán jiē guà huā xī jìng。
自从去年抛弃官,梦想山游驾江舸。zì cóng qù nián pāo qì guān,mèng xiǎng shān yóu jià jiāng gě。
见此拂衣便欲往,攀缘转玩情无那。jiàn cǐ fú yī biàn yù wǎng,pān yuán zhuǎn wán qíng wú nà。
崖亭更着一人坐,斗绝看书树婀娜。yá tíng gèng zhe yī rén zuò,dòu jué kàn shū shù ē nà。
张侯豪旷人共知,敏捷言谈皆胜我。zhāng hóu háo kuàng rén gòng zhī,mǐn jié yán tán jiē shèng wǒ。
盐车郁没骐骥弃,蹇拙逢时每相左。yán chē yù méi qí jì qì,jiǎn zhuō féng shí měi xiāng zuǒ。
昆仑洞庭不我隔,异时倘结烟霞果。kūn lún dòng tíng bù wǒ gé,yì shí tǎng jié yān xiá guǒ。
李梦阳

李梦阳

李梦阳(1472-1530),字献吉,号空同,汉族,庆阳府安化县(今甘肃省庆城县)人,迁居开封,工书法,得颜真卿笔法,精于古文词,提倡“文必秦汉,诗必盛唐”,强调复古,《自书诗》师法颜真卿,结体方整严谨,不拘泥规矩法度,学卷气浓厚。明代中期文学家,复古派前七子的领袖人物。 李梦阳的作品>>

猜您喜欢

秋望

李梦阳

黄河水绕汉宫墙,河上秋风雁几行。huáng hé shuǐ rào hàn gōng qiáng,hé shàng qiū fēng yàn jǐ xíng。
客子过壕追野马,将军弢箭射天狼。kè zi guò háo zhuī yě mǎ,jiāng jūn tāo jiàn shè tiān láng。
黄尘古渡迷飞挽,白月横空冷战场。huáng chén gǔ dù mí fēi wǎn,bái yuè héng kōng lěng zhàn chǎng。
闻道朔方多勇略,只今谁是郭汾阳?wén dào shuò fāng duō yǒng lüè,zhǐ jīn shuí shì guō fén yáng?

夏城坐雨

李梦阳

河外孤城枕草莱,绝边风雨送愁来。hé wài gū chéng zhěn cǎo lái,jué biān fēng yǔ sòng chóu lái。
一秋穿堑兵多死,十月烧荒将未回。yī qiū chuān qiàn bīng duō sǐ,shí yuè shāo huāng jiāng wèi huí。
往事空馀元昊骨,壮心思上李陵台。wǎng shì kōng yú yuán hào gǔ,zhuàng xīn sī shàng lǐ líng tái。
朝庭遣使吾何补,白面渐非济世才。cháo tíng qiǎn shǐ wú hé bǔ,bái miàn jiàn fēi jì shì cái。