古诗词

画竹行

李梦阳

鄢陵王孙称竹溪,手自栽竹堂东西。yān líng wáng sūn chēng zhú xī,shǒu zì zāi zhú táng dōng xī。
巳诧白昼雷雨入,遽使六月秋云低。sì chà bái zhòu léi yǔ rù,jù shǐ liù yuè qiū yún dī。
王孙拈笔传竹神,不得乃忆能传人。wáng sūn niān bǐ chuán zhú shén,bù dé nǎi yì néng chuán rén。
黄筌异世与可灭,本朝颇数东吴真。huáng quán yì shì yǔ kě miè,běn cháo pǒ shù dōng wú zhēn。
一幅千金掷不惜,有时客来挂之壁。yī fú qiān jīn zhì bù xī,yǒu shí kè lái guà zhī bì。
壁上阶前翠相射,风行琳琅戛摩仄,四座慄慄生寒色。bì shàng jiē qián cuì xiāng shè,fēng xíng lín láng jiá mó zè,sì zuò lì lì shēng hán sè。
陂陀沙屿意势远,洞庭木落潇湘晚。bēi tuó shā yǔ yì shì yuǎn,dòng tíng mù luò xiāo xiāng wǎn。
白云悠悠去不返,丛篁寂寞双妃怨。bái yún yōu yōu qù bù fǎn,cóng huáng jì mò shuāng fēi yuàn。
于乎画形难画心,黄陵鹧鸪啼至今。yú hū huà xíng nán huà xīn,huáng líng zhè gū tí zhì jīn。
月不常盈日中昃,人生何必长悲吟。yuè bù cháng yíng rì zhōng zè,rén shēng hé bì zhǎng bēi yín。
堂有佳宾膝有琴,美酒一酌还一斟。táng yǒu jiā bīn xī yǒu qín,měi jiǔ yī zhuó hái yī zhēn。
竹溪子,斟竹叶,歌竹枝,醉据玉案吹参差。zhú xī zi,zhēn zhú yè,gē zhú zhī,zuì jù yù àn chuī cān chà。
左杯酹竹右画师,李乎孔乎吾则谁。zuǒ bēi lèi zhú yòu huà shī,lǐ hū kǒng hū wú zé shuí。
更须名手画六逸,并画王孙逸为七。gèng xū míng shǒu huà liù yì,bìng huà wáng sūn yì wèi qī。
李梦阳

李梦阳

李梦阳(1472-1530),字献吉,号空同,汉族,庆阳府安化县(今甘肃省庆城县)人,迁居开封,工书法,得颜真卿笔法,精于古文词,提倡“文必秦汉,诗必盛唐”,强调复古,《自书诗》师法颜真卿,结体方整严谨,不拘泥规矩法度,学卷气浓厚。明代中期文学家,复古派前七子的领袖人物。 李梦阳的作品>>

猜您喜欢

秋望

李梦阳

黄河水绕汉宫墙,河上秋风雁几行。huáng hé shuǐ rào hàn gōng qiáng,hé shàng qiū fēng yàn jǐ xíng。
客子过壕追野马,将军弢箭射天狼。kè zi guò háo zhuī yě mǎ,jiāng jūn tāo jiàn shè tiān láng。
黄尘古渡迷飞挽,白月横空冷战场。huáng chén gǔ dù mí fēi wǎn,bái yuè héng kōng lěng zhàn chǎng。
闻道朔方多勇略,只今谁是郭汾阳?wén dào shuò fāng duō yǒng lüè,zhǐ jīn shuí shì guō fén yáng?

夏城坐雨

李梦阳

河外孤城枕草莱,绝边风雨送愁来。hé wài gū chéng zhěn cǎo lái,jué biān fēng yǔ sòng chóu lái。
一秋穿堑兵多死,十月烧荒将未回。yī qiū chuān qiàn bīng duō sǐ,shí yuè shāo huāng jiāng wèi huí。
往事空馀元昊骨,壮心思上李陵台。wǎng shì kōng yú yuán hào gǔ,zhuàng xīn sī shàng lǐ líng tái。
朝庭遣使吾何补,白面渐非济世才。cháo tíng qiǎn shǐ wú hé bǔ,bái miàn jiàn fēi jì shì cái。