古诗词

戏作放歌寄别吴子

李梦阳

惟昔少年时,弹剑轻远游。wéi xī shǎo nián shí,dàn jiàn qīng yuǎn yóu。
出门览四海,狂顾无九州。chū mén lǎn sì hǎi,kuáng gù wú jiǔ zhōu。
献策天子赐颜色,锡宴出入黄金楼。xiàn cè tiān zi cì yán sè,xī yàn chū rù huáng jīn lóu。
扬鞭过市万马辟,半醉唾骂文成侯。yáng biān guò shì wàn mǎ pì,bàn zuì tuò mà wén chéng hóu。
结交尽是扶风豪,片言便脱千金裘。jié jiāo jǐn shì fú fēng háo,piàn yán biàn tuō qiān jīn qiú。
弯弓西射白龙堆,归来洗刀青海头。wān gōng xī shè bái lóng duī,guī lái xǐ dāo qīng hǎi tóu。
昆仑河碛不入眼,拂袂乃作东南游。kūn lún hé qì bù rù yǎn,fú mèi nǎi zuò dōng nán yóu。
江海汹涌浸日月,岛屿蹙沓混吴越。jiāng hǎi xiōng yǒng jìn rì yuè,dǎo yǔ cù dá hùn wú yuè。
匡庐小琐拳可碎,鄱阳触怒踢欲裂。kuāng lú xiǎo suǒ quán kě suì,pó yáng chù nù tī yù liè。
泽中龙怪能人言,喷涛吹浪昏涨天。zé zhōng lóng guài néng rén yán,pēn tāo chuī làng hūn zhǎng tiān。
大鹏举翼四海窄,笑尔弋人何慕焉。dà péng jǔ yì sì hǎi zhǎi,xiào ěr yì rén hé mù yān。
东吴子,君非淟涊闇穆取位之丈夫,余亦岂卑卑与世而浮沉。dōng wú zi,jūn fēi tiǎn niǎn àn mù qǔ wèi zhī zhàng fū,yú yì qǐ bēi bēi yǔ shì ér fú chén。
恂复共斗非庸劣,廉蔺终投万古钦。xún fù gòng dòu fēi yōng liè,lián lìn zhōng tóu wàn gǔ qīn。
攀鳞扫氛代不乏,我岂复恋头上簪。pān lín sǎo fēn dài bù fá,wǒ qǐ fù liàn tóu shàng zān。
鹿门黄犊稳足驾,商颜紫芝山固深,有飞倘附秋空音。lù mén huáng dú wěn zú jià,shāng yán zǐ zhī shān gù shēn,yǒu fēi tǎng fù qiū kōng yīn。
李梦阳

李梦阳

李梦阳(1472-1530),字献吉,号空同,汉族,庆阳府安化县(今甘肃省庆城县)人,迁居开封,工书法,得颜真卿笔法,精于古文词,提倡“文必秦汉,诗必盛唐”,强调复古,《自书诗》师法颜真卿,结体方整严谨,不拘泥规矩法度,学卷气浓厚。明代中期文学家,复古派前七子的领袖人物。 李梦阳的作品>>

猜您喜欢

秋望

李梦阳

黄河水绕汉宫墙,河上秋风雁几行。huáng hé shuǐ rào hàn gōng qiáng,hé shàng qiū fēng yàn jǐ xíng。
客子过壕追野马,将军弢箭射天狼。kè zi guò háo zhuī yě mǎ,jiāng jūn tāo jiàn shè tiān láng。
黄尘古渡迷飞挽,白月横空冷战场。huáng chén gǔ dù mí fēi wǎn,bái yuè héng kōng lěng zhàn chǎng。
闻道朔方多勇略,只今谁是郭汾阳?wén dào shuò fāng duō yǒng lüè,zhǐ jīn shuí shì guō fén yáng?

夏城坐雨

李梦阳

河外孤城枕草莱,绝边风雨送愁来。hé wài gū chéng zhěn cǎo lái,jué biān fēng yǔ sòng chóu lái。
一秋穿堑兵多死,十月烧荒将未回。yī qiū chuān qiàn bīng duō sǐ,shí yuè shāo huāng jiāng wèi huí。
往事空馀元昊骨,壮心思上李陵台。wǎng shì kōng yú yuán hào gǔ,zhuàng xīn sī shàng lǐ líng tái。
朝庭遣使吾何补,白面渐非济世才。cháo tíng qiǎn shǐ wú hé bǔ,bái miàn jiàn fēi jì shì cái。