古诗词

灵寿杖寿徐庶子乃尊

丘浚

我闻仙山有奇木,似木还非又如竹。wǒ wén xiān shān yǒu qí mù,shì mù hái fēi yòu rú zhú。
豢就天池走陆龙,削成玄圃辉山玉。huàn jiù tiān chí zǒu lù lóng,xuē chéng xuán pǔ huī shān yù。
天生尺度齐人长,清如冰雪坚如钢。tiān shēng chǐ dù qí rén zhǎng,qīng rú bīng xuě jiān rú gāng。
偶然爪甲相击触,铿金戛玉函宫商。ǒu rán zhǎo jiǎ xiāng jī chù,kēng jīn jiá yù hán gōng shāng。
赤城九节殊怪诡,蜀江桃竹未为美。chì chéng jiǔ jié shū guài guǐ,shǔ jiāng táo zhú wèi wèi měi。
不知汉家何处得此枝,骨格不凡足文理。bù zhī hàn jiā hé chù dé cǐ zhī,gǔ gé bù fán zú wén lǐ。
经年阅代何灵奇,在处神物常护持。jīng nián yuè dài hé líng qí,zài chù shén wù cháng hù chí。
上端或炳太乙火,节间容刻丹书辞。shàng duān huò bǐng tài yǐ huǒ,jié jiān róng kè dān shū cí。
天子用优老,老臣恃扶危。tiān zi yòng yōu lǎo,lǎo chén shì fú wēi。
夸父宁忍弃,长房不敢骑。kuā fù níng rěn qì,zhǎng fáng bù gǎn qí。
变化去来宁可测,既失千年今再得。biàn huà qù lái níng kě cè,jì shī qiān nián jīn zài dé。
当时北阙赐师臣,今日南州寿仙客。dāng shí běi quē cì shī chén,jīn rì nán zhōu shòu xiān kè。
南州仙客高士孙,白头钓隐荆溪滨。nán zhōu xiān kè gāo shì sūn,bái tóu diào yǐn jīng xī bīn。
至人传与养生诀,步履如飞不动尘。zhì rén chuán yǔ yǎng shēng jué,bù lǚ rú fēi bù dòng chén。
闻道今年年七十,拄杖趋朝此其日。wén dào jīn nián nián qī shí,zhǔ zhàng qū cháo cǐ qí rì。
玉堂令子阻称觞,望拜南云寄诗什。yù táng lìng zi zǔ chēng shāng,wàng bài nán yún jì shī shén。
缄题寄远祝长生,共愿年高身转轻。jiān tí jì yuǎn zhù zhǎng shēng,gòng yuàn nián gāo shēn zhuǎn qīng。
晓起拨云穿竹径,夜深挑月扣松扃。xiǎo qǐ bō yún chuān zhú jìng,yè shēn tiāo yuè kòu sōng jiōng。
岁岁年年持此杖,长伴神仙地上行。suì suì nián nián chí cǐ zhàng,zhǎng bàn shén xiān dì shàng xíng。
丘浚

丘浚

丘浚(1418~1495)明代著名政治家、理学家、史学家、经济学家和文学家,海南四大才子之一。字仲深,号深庵、玉峰、别号海山老人,琼州琼台(今属海南)人。景泰五年进士,历官经筵讲官、侍讲、侍讲学士、翰林学士、国子临祭酒、礼部侍郎、尚书、纂修《宪宗实录》总裁官、文渊阁大学士、户部尚书兼武英殿大学士等职。丘浚学问渊博,熟悉当代掌故,晚年右眼失明仍披览不辍,研究领域涉政治、经济、文学、医学等,著述甚丰,同海瑞合称为“海南双壁”。 丘浚的作品>>

猜您喜欢

春江曲

丘浚

雨过水添波,鸳鸯来渐多。yǔ guò shuǐ tiān bō,yuān yāng lái jiàn duō。
春江深可爱,其奈别愁何。chūn jiāng shēn kě ài,qí nài bié chóu hé。

秋风

丘浚

客里浑无赖,树头俄有声。kè lǐ hún wú lài,shù tóu é yǒu shēng。
倚窗频侧耳,无限故乡情。yǐ chuāng pín cè ěr,wú xiàn gù xiāng qíng。

征妇

丘浚

君身上船去,妾目送帆飞。jūn shēn shàng chuán qù,qiè mù sòng fān fēi。
江空人去远,犹自立残晖。jiāng kōng rén qù yuǎn,yóu zì lì cán huī。

春日即事

丘浚

蝶趁飞花舞,莺和睡柳酣。dié chèn fēi huā wǔ,yīng hé shuì liǔ hān。
日长人境静,聊尔试春衫。rì zhǎng rén jìng jìng,liáo ěr shì chūn shān。

九日有怀

丘浚

寂寞重阳节,篱边菊未开。jì mò zhòng yáng jié,lí biān jú wèi kāi。
倚门空怅望,不见白衣来。yǐ mén kōng chàng wàng,bù jiàn bái yī lái。

过会通河有感

丘浚

清江浦上临清闸,箫鼓丛祠饱馂余。qīng jiāng pǔ shàng lín qīng zhá,xiāo gǔ cóng cí bǎo jùn yú。
几度会通桥上过,更无人说宋尚书。jǐ dù huì tōng qiáo shàng guò,gèng wú rén shuō sòng shàng shū。

过梅关题张丞相庙

丘浚

平生梦想曲江公,五百年来间气钟。píng shēng mèng xiǎng qū jiāng gōng,wǔ bǎi nián lái jiān qì zhōng。
行客不知经世业,往来惟羡道傍松。xíng kè bù zhī jīng shì yè,wǎng lái wéi xiàn dào bàng sōng。

题希夷长睡图

丘浚

坠驴一笑便归山,衾枕乾坤分外宽。zhuì lǘ yī xiào biàn guī shān,qīn zhěn qián kūn fēn wài kuān。
一汴二杭闽又广,依然春梦未曾阑。yī biàn èr háng mǐn yòu guǎng,yī rán chūn mèng wèi céng lán。

春闺怨

丘浚

春雨池塘草发芽,春风庭院柳飞花。chūn yǔ chí táng cǎo fā yá,chūn fēng tíng yuàn liǔ fēi huā。
韶光尚有归时节,何事游人未到家。sháo guāng shàng yǒu guī shí jié,hé shì yóu rén wèi dào jiā。

春闺怨

丘浚

旧岁花残今又开,去年人去几曾来。jiù suì huā cán jīn yòu kāi,qù nián rén qù jǐ céng lái。
不知明岁花时节,人在天涯回未回。bù zhī míng suì huā shí jié,rén zài tiān yá huí wèi huí。

古意

丘浚

帘幕沉沉窣地垂,重门十二掩斜晖。lián mù chén chén sū dì chuí,zhòng mén shí èr yǎn xié huī。
殷勤更把残机理,待剪征夫寄远衣。yīn qín gèng bǎ cán jī lǐ,dài jiǎn zhēng fū jì yuǎn yī。

古意

丘浚

独守空闺不自怜,怜郎岁晚尚防边。dú shǒu kōng guī bù zì lián,lián láng suì wǎn shàng fáng biān。
秋来莫作还家梦,妾貌于今异少年。qiū lái mò zuò hái jiā mèng,qiè mào yú jīn yì shǎo nián。

题小景

丘浚

石桥流碧水潺湲,千树桃花万叠山。shí qiáo liú bì shuǐ chán yuán,qiān shù táo huā wàn dié shān。
谩道仙家有灵药,看来终不似人间。mán dào xiān jiā yǒu líng yào,kàn lái zhōng bù shì rén jiān。

晚感

丘浚

寒鸦日日晚投林,却忆山家隔万岑。hán yā rì rì wǎn tóu lín,què yì shān jiā gé wàn cén。
岂是不归归未得,暗风吹泪落衣襟。qǐ shì bù guī guī wèi dé,àn fēng chuī lèi luò yī jīn。

为林学士题十二红画

丘浚

丹杏香边翠竹中,幽禽两两立东风。dān xìng xiāng biān cuì zhú zhōng,yōu qín liǎng liǎng lì dōng fēng。
不知毛羽红多少,却得人呼十二红。bù zhī máo yǔ hóng duō shǎo,què dé rén hū shí èr hóng。