古诗词

和苏子仁暮春雨中登木末亭之作

姚光虞

木末何年此构亭,长林春雨昼冥冥。mù mò hé nián cǐ gòu tíng,zhǎng lín chūn yǔ zhòu míng míng。
洲边二水兼天白,城上三山尽日青。zhōu biān èr shuǐ jiān tiān bái,chéng shàng sān shān jǐn rì qīng。
古寺荒凉空落叶,游人聚散只浮萍。gǔ sì huāng liáng kōng luò yè,yóu rén jù sàn zhǐ fú píng。
残碑衰草凭阑外,感慨尊前酒易醒。cán bēi shuāi cǎo píng lán wài,gǎn kǎi zūn qián jiǔ yì xǐng。

姚光虞

姚光虞,字继如。南海人。明世宗嘉靖三十四年(一五五五)举人。历仕十九年,官至庆远知府。尝从黄佐学,工词翰。著有《玉台》、《蓟门》、《西游》诸稿。清温汝能《粤东诗海》卷二八、清道光《广东通志》卷二八二等有传。 姚光虞的作品>>

猜您喜欢

拟古十九首行行重行行

姚光虞

处世若传舍,今古相推迁。chù shì ruò chuán shě,jīn gǔ xiāng tuī qiān。
出郊试骋望,迥野俱荒阡。chū jiāo shì chěng wàng,jiǒng yě jù huāng qiān。
人匪金石伦,谁能久延年。rén fěi jīn shí lún,shuí néng jiǔ yán nián。
贵贱同物化,荣辱亦茫然。guì jiàn tóng wù huà,róng rǔ yì máng rán。
自拟挽歌词,叹此达者贤。zì nǐ wǎn gē cí,tàn cǐ dá zhě xián。

拟古十九首行行重行行

姚光虞

人生七十稀,而况年至百。rén shēng qī shí xī,ér kuàng nián zhì bǎi。
所贵能达生,徒忧亦何益。suǒ guì néng dá shēng,tú yōu yì hé yì。
诞者求神仙,愚者爱金帛。dàn zhě qiú shén xiān,yú zhě ài jīn bó。
不如且置酒,长筵日招客。bù rú qiě zhì jiǔ,zhǎng yán rì zhāo kè。
百年如隙驹,岁月良可惜。bǎi nián rú xì jū,suì yuè liáng kě xī。

拟古十九首行行重行行

姚光虞

霜雪载道路,鸿雁鸣声悲。shuāng xuě zài dào lù,hóng yàn míng shēng bēi。
游子万里去,越在天之涯。yóu zi wàn lǐ qù,yuè zài tiān zhī yá。
北风何凄凄,远道寒无衣。běi fēng hé qī qī,yuǎn dào hán wú yī。
尺书久不来,日夕怀音徽。chǐ shū jiǔ bù lái,rì xī huái yīn huī。
冉冉芳岁徂,行客无还期。rǎn rǎn fāng suì cú,xíng kè wú hái qī。
不惜岁月迈,所忧华发滋。bù xī suì yuè mài,suǒ yōu huá fā zī。
独宿空房中,思君久徘徊。dú sù kōng fáng zhōng,sī jūn jiǔ pái huái。
明月照绮窗,疏灯鉴重帏。míng yuè zhào qǐ chuāng,shū dēng jiàn zhòng wéi。
寤言长相思,涕下不可挥。wù yán zhǎng xiāng sī,tì xià bù kě huī。
离忧千万端,卑怀君讵知。lí yōu qiān wàn duān,bēi huái jūn jù zhī。

拟古十九首行行重行行

姚光虞

时维孟冬夕,天气凄以清。shí wéi mèng dōng xī,tiān qì qī yǐ qīng。
寒飙入高树,霜露浩且盈。hán biāo rù gāo shù,shuāng lù hào qiě yíng。
起视夜何其,河漠见参横。qǐ shì yè hé qí,hé mò jiàn cān héng。
蟋蟀入我床,蛩螀草间鸣。xī shuài rù wǒ chuáng,qióng jiāng cǎo jiān míng。
逝节何迅速,感时偏多惊。shì jié hé xùn sù,gǎn shí piān duō jīng。
脉脉步前除,中抱不自明。mài mài bù qián chú,zhōng bào bù zì míng。
良晤何悠悠,胡以慰我情。liáng wù hé yōu yōu,hú yǐ wèi wǒ qíng。

拟古十九首行行重行行

姚光虞

故人渺天末,遗我一尺书。gù rén miǎo tiān mò,yí wǒ yī chǐ shū。
书中复何言,但言久离居。shū zhōng fù hé yán,dàn yán jiǔ lí jū。
当时游子衣,貂裘敝无馀。dāng shí yóu zi yī,diāo qiú bì wú yú。
去日犹少壮,今已毛发疏。qù rì yóu shǎo zhuàng,jīn yǐ máo fā shū。
卷书不能读,陨涕沾衣裾。juǎn shū bù néng dú,yǔn tì zhān yī jū。

拟古十九首行行重行行

姚光虞

遥夜不能寐,揽衣起凭栏。yáo yè bù néng mèi,lǎn yī qǐ píng lán。
皓月流中闺,明河亘天端。hào yuè liú zhōng guī,míng hé gèn tiān duān。
怅然忆远人,川原浩漫漫。chàng rán yì yuǎn rén,chuān yuán hào màn màn。
君去行役劳,妾处多苦艰。jūn qù xíng yì láo,qiè chù duō kǔ jiān。
契阔慰何时,俯首为泛澜。qì kuò wèi hé shí,fǔ shǒu wèi fàn lán。

杂咏

姚光虞

客有嗟王嫱,自恃好颜容。kè yǒu jiē wáng qiáng,zì shì hǎo yán róng。
一失画者欢,远丧胡尘中。yī shī huà zhě huān,yuǎn sàng hú chén zhōng。
汉后去掖庭,久处长门宫。hàn hòu qù yē tíng,jiǔ chù zhǎng mén gōng。
已购长卿赋,承恩以始终。yǐ gòu zhǎng qīng fù,chéng ēn yǐ shǐ zhōng。
予前对客评,不见汉祢衡。yǔ qián duì kè píng,bù jiàn hàn mí héng。
声名起鹗荐,遂为江夏倾。shēng míng qǐ è jiàn,suì wèi jiāng xià qīng。
秦政急逐客,李斯不肯行。qín zhèng jí zhú kè,lǐ sī bù kěn xíng。
宠利为祸媒,毕竟具五刑。chǒng lì wèi huò méi,bì jìng jù wǔ xíng。
近燎势多焦,争道寡全軿。jìn liáo shì duō jiāo,zhēng dào guǎ quán píng。
薄劣守穷贱,且以安吾生。báo liè shǒu qióng jiàn,qiě yǐ ān wú shēng。

杂咏

姚光虞

我闻九方皋,相马沙丘北。wǒ wén jiǔ fāng gāo,xiāng mǎ shā qiū běi。
所观以天机,安辩骊黄色。suǒ guān yǐ tiān jī,ān biàn lí huáng sè。
马既入秦庭,灭没若亡失。mǎ jì rù qín tíng,miè méi ruò wáng shī。
天闲尽不如,伯乐起叹息。tiān xián jǐn bù rú,bó lè qǐ tàn xī。
世岂无皋俦,往往视形骨。shì qǐ wú gāo chóu,wǎng wǎng shì xíng gǔ。
遂令沃若步,垂老困伏枥。suì lìng wò ruò bù,chuí lǎo kùn fú lì。
不见素王言,骥称匪由力。bù jiàn sù wáng yán,jì chēng fěi yóu lì。
伟矣缠薪人,千载信神识。wěi yǐ chán xīn rén,qiān zài xìn shén shí。

春日

姚光虞

江北江南春去,园林无数花飞。jiāng běi jiāng nán chūn qù,yuán lín wú shù huā fēi。
萋萋芳草满路,何事王孙未归。qī qī fāng cǎo mǎn lù,hé shì wáng sūn wèi guī。

高门桥晚归

姚光虞

满路垂杨芳草,一溪流水落花。mǎn lù chuí yáng fāng cǎo,yī xī liú shuǐ luò huā。
山边林木蓊郁,深处定有人家。shān biān lín mù wěng yù,shēn chù dìng yǒu rén jiā。
40123