古诗词

莺啼序·重过金陵

汪元量

金陵故都最好,有朱楼迢递。jīn líng gù dōu zuì hǎo,yǒu zhū lóu tiáo dì。
嗟倦客、又此凭高,槛外已少佳致。jiē juàn kè yòu cǐ píng gāo,kǎn wài yǐ shǎo jiā zhì。
更落尽梨花,飞尽杨花,春也成憔悴。gèng luò jǐn lí huā,fēi jǐn yáng huā,chūn yě chéng qiáo cuì。
问青山、三国英雄,六朝奇伟。wèn qīng shān sān guó yīng xióng,liù cháo qí wěi。
麦甸葵丘,荒台败垒。mài diān kuí qiū,huāng tái bài lěi。
鹿豕衔枯荠。lù shǐ xián kū jì。
正朝打孤城,寂寞斜阳影里。zhèng cháo dǎ gū chéng,jì mò xié yáng yǐng lǐ。
听楼头、哀笳怨角,未把酒、愁心先醉。tīng lóu tóu āi jiā yuàn jiǎo,wèi bǎ jiǔ chóu xīn xiān zuì。
渐夜深,月满秦淮,烟笼寒水。jiàn yè shēn,yuè mǎn qín huái,yān lóng hán shuǐ。
凄凄惨惨,冷冷清清,灯火渡头市。qī qī cǎn cǎn,lěng lěng qīng qīng,dēng huǒ dù tóu shì。
慨商女不知兴废。kǎi shāng nǚ bù zhī xīng fèi。
隔江犹唱庭花,馀音亹亹。gé jiāng yóu chàng tíng huā,yú yīn wěi wěi。
伤心千古,泪痕如洗。shāng xīn qiān gǔ,lèi hén rú xǐ。
乌衣巷口青芜路,认依稀、王谢旧邻里。wū yī xiàng kǒu qīng wú lù,rèn yī xī wáng xiè jiù lín lǐ。
临春结绮。lín chūn jié qǐ。
可怜红粉成灰,萧索白杨风起。kě lián hóng fěn chéng huī,xiāo suǒ bái yáng fēng qǐ。
因思畴昔,铁索千寻,谩沈江底。yīn sī chóu xī,tiě suǒ qiān xún,mán shěn jiāng dǐ。
挥羽扇、障西尘,便好角巾私第。huī yǔ shàn zhàng xī chén,biàn hǎo jiǎo jīn sī dì。
清谈到底成何事。qīng tán dào dǐ chéng hé shì。
回首新亭,风景今如此。huí shǒu xīn tíng,fēng jǐng jīn rú cǐ。
楚囚对泣何时已。chǔ qiú duì qì hé shí yǐ。
叹人间、今古真儿戏。tàn rén jiān jīn gǔ zhēn ér xì。
东风岁岁还来,吹入钟山,几重苍翠。dōng fēng suì suì hái lái,chuī rù zhōng shān,jǐ zhòng cāng cuì。

汪元量

汪元量(1241~1317年后)南宋末诗人、词人、宫廷琴师。字大有,号水云,亦自号水云子、楚狂、江南倦客,钱塘(今浙江杭州)人。琳第三子。度宗时以善琴供奉宫掖。恭宗德祐二年(1276)临安陷,随三宫入燕。尝谒文天祥于狱中。元世祖至元二十五年(1288)出家为道士,获南归,次年抵钱塘。后往来江西、湖北、四川等地,终老湖山。诗多纪国亡前后事,时人比之杜甫,有“诗史”之目,有《水云集》、《湖山类稿》。 汪元量的作品>>

猜您喜欢

天津桥

汪元量

白杨猎猎柳青青,怒浪高低不肯平。bái yáng liè liè liǔ qīng qīng,nù làng gāo dī bù kěn píng。
一自尧夫分手后,更无人听杜鹃声。yī zì yáo fū fēn shǒu hòu,gèng wú rén tīng dù juān shēng。

华清池

汪元量

一夜春寒事可知,海棠无地避风吹。yī yè chūn hán shì kě zhī,hǎi táng wú dì bì fēng chuī。
温泉自向东流去,不管飞红出禁池。wēn quán zì xiàng dōng liú qù,bù guǎn fēi hóng chū jìn chí。

大元皇后游蓬莱岛

汪元量

午夜红云满太清,晓来王母下瑶京。wǔ yè hóng yún mǎn tài qīng,xiǎo lái wáng mǔ xià yáo jīng。
日从万岁山头出,人在九重天上行。rì cóng wàn suì shān tóu chū,rén zài jiǔ zhòng tiān shàng xíng。

云台

汪元量

荒亭驻马酌金罍,风卷黄埃丑上来。huāng tíng zhù mǎ zhuó jīn léi,fēng juǎn huáng āi chǒu shàng lái。
满地山河无汉业,赵州留得古云台。mǎn dì shān hé wú hàn yè,zhào zhōu liú dé gǔ yún tái。

花石纲

汪元量

假山虽假总非真,未必中间可隐身。jiǎ shān suī jiǎ zǒng fēi zhēn,wèi bì zhōng jiān kě yǐn shēn。
若使此山身可隐,上皇不作远行人。ruò shǐ cǐ shān shēn kě yǐn,shàng huáng bù zuò yuǎn xíng rén。

蚕丛祠

汪元量

西蜀风烟天一方,蚕丛古庙枕斜阳。xī shǔ fēng yān tiān yī fāng,cán cóng gǔ miào zhěn xié yáng。
茫然开国人天主,仿佛鸿荒盘古王。máng rán kāi guó rén tiān zhǔ,fǎng fú hóng huāng pán gǔ wáng。

神女祠

汪元量

野庙凄凉向峡中,断崖无路一从容。yě miào qī liáng xiàng xiá zhōng,duàn yá wú lù yī cóng róng。
楚王神女知何在,云锁巫山十二峰。chǔ wáng shén nǚ zhī hé zài,yún suǒ wū shān shí èr fēng。

明皇庙

汪元量

三郎幸蜀大琅珰,夜雨闻铃欲断肠。sān láng xìng shǔ dà láng dāng,yè yǔ wén líng yù duàn cháng。
遗庙至今香火闹,女巫调笑舞霓裳。yí miào zhì jīn xiāng huǒ nào,nǚ wū diào xiào wǔ ní shang。

忠武侯庙

汪元量

夔门春水拍天流,人日倾城踏碛游。kuí mén chūn shuǐ pāi tiān liú,rén rì qīng chéng tà qì yóu。
古庙虫蛇穿画壁,竹风溪雨共啾啾。gǔ miào chóng shé chuān huà bì,zhú fēng xī yǔ gòng jiū jiū。

嘉定府

汪元量

郡楼着眼蜀天宽,分得巴江水一湾。jùn lóu zhe yǎn shǔ tiān kuān,fēn dé bā jiāng shuǐ yī wān。
大小峨眉相对立,梨花山接海棠山。dà xiǎo é méi xiāng duì lì,lí huā shān jiē hǎi táng shān。

函谷关

汪元量

田文夜半至函关,鸡未鸣时去路难。tián wén yè bàn zhì hán guān,jī wèi míng shí qù lù nán。
不是三千珠履客,如何秦地得生还。bù shì sān qiān zhū lǚ kè,rú hé qín dì dé shēng hái。

巴江

汪元量

巴□鼓棹兴悠悠,野鹿衔花出峡头。bā gǔ zhào xīng yōu yōu,yě lù xián huā chū xiá tóu。
网得巨鱼堪切脍,携觞重上荔枝楼。wǎng dé jù yú kān qiè kuài,xié shāng zhòng shàng lì zhī lóu。

药市

汪元量

蜀乡人是大医王,一道长街尽药香。shǔ xiāng rén shì dà yī wáng,yī dào zhǎng jiē jǐn yào xiāng。
天下苍生正狼狈,愿分良剂救膏肓。tiān xià cāng shēng zhèng láng bèi,yuàn fēn liáng jì jiù gāo huāng。

蜀主芙蓉城

汪元量

芙蓉城上草萋萋,吊古徘徊日欲西。fú róng chéng shàng cǎo qī qī,diào gǔ pái huái rì yù xī。
帝子不来花蕊去,荒宫无主乱鸦啼。dì zi bù lái huā ruǐ qù,huāng gōng wú zhǔ luàn yā tí。

牡丹平

汪元量

长平山上紫云封,蜀老相传隐者宫。zhǎng píng shān shàng zǐ yún fēng,shǔ lǎo xiāng chuán yǐn zhě gōng。
高树蔽天三十里,开花十丈舞春风。gāo shù bì tiān sān shí lǐ,kāi huā shí zhàng wǔ chūn fēng。