古诗词

解语花·和人咏骊山温泉

曹贞吉

蜃蒸作雾,地涌成珠,一水溶溶贮。shèn zhēng zuò wù,dì yǒng chéng zhū,yī shuǐ róng róng zhù。
炎凉谁主。yán liáng shuí zhǔ。
大千界、只有清流可语。dà qiān jiè zhǐ yǒu qīng liú kě yǔ。
乾坤奥府。qián kūn ào fǔ。
是天地、恩波凝注。shì tiān dì ēn bō níng zhù。
阅从来、萧索繁华,多少伤心处。yuè cóng lái xiāo suǒ fán huá,duō shǎo shāng xīn chù。
记否长生雨露。jì fǒu zhǎng shēng yǔ lù。
乘春风灵液,荡潏容与。chéng chūn fēng líng yè,dàng yù róng yǔ。
霓裳妙舞。ní shang miào wǔ。
惊魂散、铁骑渔阳鼙鼓。jīng hún sàn tiě qí yú yáng pí gǔ。
石莲如许。shí lián rú xǔ。
想旧日、鱼龙无数。xiǎng jiù rì yú lóng wú shù。
怅华清、一带蘼芜,任抚今吊古。chàng huá qīng yī dài mí wú,rèn fǔ jīn diào gǔ。

曹贞吉

曹贞吉,清代著名诗词家,字升六,又字升阶、迪清,号实庵,安丘县城东关(今属山东省)人。曹申吉之兄。康熙三年进士,官至礼部郎中,以疾辞湖广学政,归里卒。嗜书,工诗文,与嘉善诗人曹尔堪并称为“南北二曹”,词尤有名,被誉为清初词坛上“最为大雅”的词家。 曹贞吉的作品>>

猜您喜欢

减字木兰花

曹贞吉

白云红树。bái yún hóng shù。
一路秋虫相共语。yī lù qiū chóng xiāng gòng yǔ。
几缕朝霞。jǐ lǚ cháo xiá。
遥指东溟是我家。yáo zhǐ dōng míng shì wǒ jiā。
长河百折。zhǎng hé bǎi zhé。
浪卷芦花堆似雪。làng juǎn lú huā duī shì xuě。
舟子滩边。zhōu zi tān biān。
击汰扬舲横索钱。jī tài yáng líng héng suǒ qián。

山花子·岁暮

曹贞吉

岁暮真同赴壑蛇。suì mù zhēn tóng fù hè shé。
一天风色话栖鸦。yī tiān fēng sè huà qī yā。
又是黄昏新月影、上梅花。yòu shì huáng hūn xīn yuè yǐng shàng méi huā。
屋角渐高星几点,人声欲静鼓三挝。wū jiǎo jiàn gāo xīng jǐ diǎn,rén shēng yù jìng gǔ sān wō。
谁道壮心浑似铁、不思家。shuí dào zhuàng xīn hún shì tiě bù sī jiā。

山花子·题石林小照

曹贞吉

鬓影花光撩乱俱。bìn yǐng huā guāng liāo luàn jù。
纷纷蝶翅接蜂须。fēn fēn dié chì jiē fēng xū。
共斗南唐金叶子、阿谁输。gòng dòu nán táng jīn yè zi ā shuí shū。
宝抹红缄香菡萏,冰绡白映玉芙蕖。bǎo mǒ hóng jiān xiāng hàn dàn,bīng xiāo bái yìng yù fú qú。
陶令闲情何所寄、美人图。táo lìng xián qíng hé suǒ jì měi rén tú。

山花子·为人题帘上画松

曹贞吉

五鬣苍然入画图。wǔ liè cāng rán rù huà tú。
一湾流水带平芜。yī wān liú shuǐ dài píng wú。
昨夜惊涛吹欲落、响金铺。zuó yè jīng tāo chuī yù luò xiǎng jīn pù。
曾在天台山下见,霜皮黛色记来无。céng zài tiān tái shān xià jiàn,shuāng pí dài sè jì lái wú。
仿佛溪南桥畔路、第三株。fǎng fú xī nán qiáo pàn lù dì sān zhū。

玉连环水仙

曹贞吉

盈盈似隔红尘路。yíng yíng shì gé hóng chén lù。
陈王休赋。chén wáng xiū fù。
黄昏不是乍闻香,月底更无寻处。huáng hūn bù shì zhà wén xiāng,yuè dǐ gèng wú xún chù。
静掩绣帘朱户。jìng yǎn xiù lián zhū hù。
更听微雨。gèng tīng wēi yǔ。
青溪溪畔女郎祠,仿佛见、魂来去。qīng xī xī pàn nǚ láng cí,fǎng fú jiàn hún lái qù。

留春令·感旧

曹贞吉

簸钱堂上,避人羞傍,樱桃花树。bǒ qián táng shàng,bì rén xiū bàng,yīng táo huā shù。
半篙春水送蒲帆,便没个、相逢处。bàn gāo chūn shuǐ sòng pú fān,biàn méi gè xiāng féng chù。
今古伤心常如许。jīn gǔ shāng xīn cháng rú xǔ。
紫玉成烟苦。zǐ yù chéng yān kǔ。
不是垂杨惯飞绵,被几阵、东风误。bù shì chuí yáng guàn fēi mián,bèi jǐ zhèn dōng fēng wù。

望江南代泉下人语二首

曹贞吉

黄垆沓,寂寂恨难穷。huáng lú dá,jì jì hèn nán qióng。
荒草路迷寒食雨,白杨声乱纸钱风。huāng cǎo lù mí hán shí yǔ,bái yáng shēng luàn zhǐ qián fēng。
掩泪拜残钟。yǎn lèi bài cán zhōng。
繁华歇,金屋梦魂中。fán huá xiē,jīn wū mèng hún zhōng。
陌上人归翁仲语,林边火入宝衣空。mò shàng rén guī wēng zhòng yǔ,lín biān huǒ rù bǎo yī kōng。
土气蚀青铜。tǔ qì shí qīng tóng。

望江南代泉下人语二首

曹贞吉

呜咽水,肠断为谁流。wū yàn shuǐ,cháng duàn wèi shuí liú。
磷火不随山雨暗,蛩声常伴故人愁。lín huǒ bù suí shān yǔ àn,qióng shēng cháng bàn gù rén chóu。
白骨怯清秋。bái gǔ qiè qīng qiū。
千年事,零落委荒丘。qiān nián shì,líng luò wěi huāng qiū。
青塳魂归环佩冷,珠襦香散土花留。qīng péng hún guī huán pèi lěng,zhū rú xiāng sàn tǔ huā liú。
无语泣长楸。wú yǔ qì zhǎng qiū。

蝶恋花·题龚半千画

曹贞吉

石骨嶙峋惊拔地。shí gǔ lín xún jīng bá dì。
千尺藤萝,盘壁蛟龙势。qiān chǐ téng luó,pán bì jiāo lóng shì。
茅屋半间风打碎。máo wū bàn jiān fēng dǎ suì。
个中应有幽人睡。gè zhōng yīng yǒu yōu rén shuì。
门外片尘飞不起。mén wài piàn chén fēi bù qǐ。
嫩绿新蒲,杳霭江湖意。nèn lǜ xīn pú,yǎo ǎi jiāng hú yì。
倘许移家来画里。tǎng xǔ yí jiā lái huà lǐ。
一廛请隶无怀氏。yī chán qǐng lì wú huái shì。

蝶恋花·题王宓草画蝶

曹贞吉

笔带烟霞人晋魏。bǐ dài yān xiá rén jìn wèi。
拓得滕王,海眼图中意。tuò dé téng wáng,hǎi yǎn tú zhōng yì。
惆怅东风吹不起。chóu chàng dōng fēng chuī bù qǐ。
翩翩只在生绡里。piān piān zhǐ zài shēng xiāo lǐ。
夜雨搅林花瓣碎。yè yǔ jiǎo lín huā bàn suì。
觅蕊为粮,还抱花须睡。mì ruǐ wèi liáng,hái bào huā xū shuì。
春色满园拖粉翅。chūn sè mǎn yuán tuō fěn chì。
不知梦见庄周未。bù zhī mèng jiàn zhuāng zhōu wèi。

蝶恋花·夏夜酒醒口占

曹贞吉

解识浊醪多妙理。jiě shí zhuó láo duō miào lǐ。
八尺琉璃,引入甜乡里。bā chǐ liú lí,yǐn rù tián xiāng lǐ。
酒重灯昏慵不起,梦回已是三千里。jiǔ zhòng dēng hūn yōng bù qǐ,mèng huí yǐ shì sān qiān lǐ。
残月几棂斜界纸。cán yuè jǐ líng xié jiè zhǐ。
天色空青,银汉光垂地。tiān sè kōng qīng,yín hàn guāng chuí dì。
苔涩流萤飞且止,穿帘好趁荷风细。tái sè liú yíng fēi qiě zhǐ,chuān lián hǎo chèn hé fēng xì。

蝶恋花·修来席上咏秋海棠

曹贞吉

凉月娟娟流影细。liáng yuè juān juān liú yǐng xì。
道是秋花,却带春花字。dào shì qiū huā,què dài chūn huā zì。
何限嫣红思妇泪。hé xiàn yān hóng sī fù lèi。
玉壶乱滴珍珠碎。yù hú luàn dī zhēn zhū suì。
篱畔几枝才放蕊。lí pàn jǐ zhī cái fàng ruǐ。
任是春花,不比秋花媚。rèn shì chūn huā,bù bǐ qiū huā mèi。
簪向个人倭鬌髻。zān xiàng gè rén wō tuǒ jì。
晚霞一点明于洗。wǎn xiá yī diǎn míng yú xǐ。

渔家傲·秋感

曹贞吉

燕市秋来风色改。yàn shì qiū lái fēng sè gǎi。
山围碧玉清凉界。shān wéi bì yù qīng liáng jiè。
屈指津门多紫蟹。qū zhǐ jīn mén duō zǐ xiè。
街头卖。jiē tóu mài。
天生左手持螯在。tiān shēng zuǒ shǒu chí áo zài。
不信浊醪浇磊块。bù xìn zhuó láo jiāo lěi kuài。
醉乡更比人间隘。zuì xiāng gèng bǐ rén jiān ài。
月落屋梁憎老态。yuè luò wū liáng zēng lǎo tài。
浑无赖。hún wú lài。
虫声四壁愁如海。chóng shēng sì bì chóu rú hǎi。

渔家傲·读汉史

曹贞吉

缥缈云中赤彘子。piāo miǎo yún zhōng chì zhì zi。
求仙远隔蓬莱水。qiú xiān yuǎn gé péng lái shuǐ。
巨枣安期曾饷未。jù zǎo ān qī céng xiǎng wèi。
真奇事。zhēn qí shì。
马肝一片文成死。mǎ gān yī piàn wén chéng sǐ。
天下神仙皆妄耳。tiān xià shén xiān jiē wàng ěr。
茂陵石马秋风里。mào líng shí mǎ qiū fēng lǐ。
金碗玉鱼纷出市。jīn wǎn yù yú fēn chū shì。
浑无味。hún wú wèi。
如铅早下铜人泪。rú qiān zǎo xià tóng rén lèi。

苏幕遮·冬闺

曹贞吉

塞云横,关月远。sāi yún héng,guān yuè yuǎn。
帘外霜浓,寒重呵金剪。lián wài shuāng nóng,hán zhòng hē jīn jiǎn。
手擗绿橙香雾溅。shǒu pǐ lǜ chéng xiāng wù jiàn。
绣被兜罗,只许猧儿伴。xiù bèi dōu luó,zhǐ xǔ wō ér bàn。
参旗斜,银汉浅。cān qí xié,yín hàn qiǎn。
好梦依稀,又被风吹断。hǎo mèng yī xī,yòu bèi fēng chuī duàn。
离思乍随清漏满。lí sī zhà suí qīng lòu mǎn。
倦眼窥窗,蝉影垂垂乱。juàn yǎn kuī chuāng,chán yǐng chuí chuí luàn。
2281234567»