古诗词

画屏秋色送舅氏之唐山广文任

曹贞吉

行李萧条去。xíng lǐ xiāo tiáo qù。
骋远目、禾黍芃芃驿路。chěng yuǎn mù hé shǔ péng péng yì lù。
督亢陂荒,滹沲浪急,乱云天暮。dū kàng bēi huāng,hū tuó làng jí,luàn yún tiān mù。
韦杜旧家声,早打叠、寒毡辛苦。wéi dù jiù jiā shēng,zǎo dǎ dié hán zhān xīn kǔ。
听一片、鸣蝉诉。tīng yī piàn míng chán sù。
况梦绕西州,哀湍坏道,知在斜阳一带,苍然平楚。kuàng mèng rào xī zhōu,āi tuān huài dào,zhī zài xié yáng yī dài,cāng rán píng chǔ。
无语。wú yǔ。
销魂羁旅。xiāo hún jī lǚ。
更莫去、伤今怀古。gèng mò qù shāng jīn huái gǔ。
十年踪迹,一番离别,悲欢无据。shí nián zōng jì,yī fān lí bié,bēi huān wú jù。
马首又他乡,乌衣巷口人何处。mǎ shǒu yòu tā xiāng,wū yī xiàng kǒu rén hé chù。
苜蓿阑干堪煮。mù xu lán gàn kān zhǔ。
上日及新秋,为语天边好月,分照两人愁绪。shàng rì jí xīn qiū,wèi yǔ tiān biān hǎo yuè,fēn zhào liǎng rén chóu xù。

曹贞吉

曹贞吉,清代著名诗词家,字升六,又字升阶、迪清,号实庵,安丘县城东关(今属山东省)人。曹申吉之兄。康熙三年进士,官至礼部郎中,以疾辞湖广学政,归里卒。嗜书,工诗文,与嘉善诗人曹尔堪并称为“南北二曹”,词尤有名,被誉为清初词坛上“最为大雅”的词家。 曹贞吉的作品>>

猜您喜欢

卖花声·咏鼓子花腰

曹贞吉

虚负此花名。xū fù cǐ huā míng。
听去无声。tīng qù wú shēng。
断云残雨过荒汀。duàn yún cán yǔ guò huāng tīng。
摵摵凄凄闻响答,也欠分明。shè shè qī qī wén xiǎng dá,yě qiàn fēn míng。
宜傍战场生。yí bàng zhàn chǎng shēng。
画角连营。huà jiǎo lián yíng。
青山不动气纵横。qīng shān bù dòng qì zòng héng。
广乐钧天谁间作,溪畔芦笙。guǎng lè jūn tiān shuí jiān zuò,xī pàn lú shēng。

文殊院观铺海歌

曹贞吉

蓬莱阁外海作山,文殊院下山为海。péng lái gé wài hǎi zuò shān,wén shū yuàn xià shān wèi hǎi。
神物由来不易逢,天为吾徒浇块磊。shén wù yóu lái bù yì féng,tiān wèi wú tú jiāo kuài lěi。
白云一片涌空蒙,眼底千峰皆杳霭。bái yún yī piàn yǒng kōng méng,yǎn dǐ qiān fēng jiē yǎo ǎi。
只疑浑沌开穷荒,或有风雷泣真宰。zhǐ yí hún dùn kāi qióng huāng,huò yǒu fēng léi qì zhēn zǎi。
澒洞得无忧怀襄,帆樯似欲歌欸乃。hòng dòng dé wú yōu huái xiāng,fān qiáng shì yù gē āi nǎi。
鳌身一抹映天黑,鲸波万里连渤澥。áo shēn yī mǒ yìng tiān hēi,jīng bō wàn lǐ lián bó xiè。
天都直可作员峤,莲蕊莲花余蓓蕾。tiān dōu zhí kě zuò yuán jiào,lián ruǐ lián huā yú bèi lěi。
似宜腾掷走蛟龙,讵容细琐藏蚌蟹。shì yí téng zhì zǒu jiāo lóng,jù róng xì suǒ cáng bàng xiè。
过眼一洗碧琉璃,惊风猛浪嗟何在。guò yǎn yī xǐ bì liú lí,jīng fēng měng làng jiē hé zài。
仙人作剧太神奇,顿还旧观那足骇。xiān rén zuò jù tài shén qí,dùn hái jiù guān nà zú hài。

莲花峰

曹贞吉

我闻花开十丈藕如船,太㟆顶上何便娟。wǒ wén huā kāi shí zhàng ǒu rú chuán,tài huá dǐng shàng hé biàn juān。
又闻给孤园边功德水,五色莲花世无比。yòu wén gěi gū yuán biān gōng dé shuǐ,wǔ sè lián huā shì wú bǐ。
两者余尝梦见之,不道莲峰奇若此。liǎng zhě yú cháng mèng jiàn zhī,bù dào lián fēng qí ruò cǐ。
游人历历到花须,夜深多宿莲花柎。yóu rén lì lì dào huā xū,yè shēn duō sù lián huā fū。
冷光朝暮相激射,餐霞饮露神仙徒。lěng guāng cháo mù xiāng jī shè,cān xiá yǐn lù shén xiān tú。
千松万松破石出,磴道高悬势矹硉。qiān sōng wàn sōng pò shí chū,dèng dào gāo xuán shì wù lù。
俯看莲蕊才及肩,菡萏何时与花匹。fǔ kàn lián ruǐ cái jí jiān,hàn dàn hé shí yǔ huā pǐ。
云梯百步在眼前,海门落日争新鲜。yún tī bǎi bù zài yǎn qián,hǎi mén luò rì zhēng xīn xiān。
鳌鱼洞口莽昏黑,散花坞下丹枫妍。áo yú dòng kǒu mǎng hūn hēi,sàn huā wù xià dān fēng yán。
惟有天都堪并矗,诸峰鹄立皆臣仆。wéi yǒu tiān dōu kān bìng chù,zhū fēng gǔ lì jiē chén pū。
老人伛偻吁可笑,高撑孤髻山之足。lǎo rén yǔ lóu xū kě xiào,gāo chēng gū jì shān zhī zú。
浓翠霏霏衣袖中,排空御气如飞蓬。nóng cuì fēi fēi yī xiù zhōng,pái kōng yù qì rú fēi péng。
路人惊我白云出,老夫适谒浮丘公。lù rén jīng wǒ bái yún chū,lǎo fū shì yè fú qiū gōng。