古诗词

寄赠明卿给事谪江西幕

王世贞

千秋屈宋后,湘水日溅溅。qiān qiū qū sòng hòu,xiāng shuǐ rì jiàn jiàn。
间识斯文在,粗明大造权。jiān shí sī wén zài,cū míng dà zào quán。
扶摇鹏力重,俶傥骥群先。fú yáo péng lì zhòng,chù tǎng jì qún xiān。
竹箭曾输楚,荷衣乍释燕。zhú jiàn céng shū chǔ,hé yī zhà shì yàn。
老亲夸剪拂,贱子奉联翩。lǎo qīn kuā jiǎn fú,jiàn zi fèng lián piān。
执礼家人并,论心国士偏。zhí lǐ jiā rén bìng,lùn xīn guó shì piān。
峥嵘俱志彀,摆落未忘筌。zhēng róng jù zhì gòu,bǎi luò wèi wàng quán。
喜夺慈明驭,思操晏子鞭。xǐ duó cí míng yù,sī cāo yàn zi biān。
琐垣劳守黑,车马笑谈玄。suǒ yuán láo shǒu hēi,chē mǎ xiào tán xuán。
倏忽时谋胜,参差帝泽捐。shū hū shí móu shèng,cān chà dì zé juān。
公孙宁布被,主父但金钱。gōng sūn níng bù bèi,zhǔ fù dàn jīn qián。
鸡肋移官外,龙鳞抗疏前。jī lē yí guān wài,lóng lín kàng shū qián。
大名人尽敌,小蹶世何怜。dà míng rén jǐn dí,xiǎo jué shì hé lián。
岂必论株累,那能共瓦全。qǐ bì lùn zhū lèi,nà néng gòng wǎ quán。
一麾疏紫气,万死仗青天。yī huī shū zǐ qì,wàn sǐ zhàng qīng tiān。
药物愁诗癖,戈矛与胜缘。yào wù chóu shī pǐ,gē máo yǔ shèng yuán。
折腰身并狎,抵掌态逾妍。zhé yāo shēn bìng xiá,dǐ zhǎng tài yú yán。
未远虞翻道,仍高贾谊年。wèi yuǎn yú fān dào,réng gāo jiǎ yì nián。
吴钩寒自峻,郡榻暮虚悬。wú gōu hán zì jùn,jùn tà mù xū xuán。
彭蠡摇坤轴,匡庐插斗躔。péng lí yáo kūn zhóu,kuāng lú chā dòu chán。
尽收迁地色,还赋五君篇。jǐn shōu qiān dì sè,hái fù wǔ jūn piān。
偃蹇渔阳掺,飘零蜀国弦。yǎn jiǎn yú yáng càn,piāo líng shǔ guó xián。
为君尽一奏,不尔借谁传。wèi jūn jǐn yī zòu,bù ěr jiè shuí chuán。
泛任秋涛梗,留馀夏泽荃。fàn rèn qiū tāo gěng,liú yú xià zé quán。
昔贤惭涕泪,吾计失留连。xī xián cán tì lèi,wú jì shī liú lián。
倘问归来事,城南二顷田。tǎng wèn guī lái shì,chéng nán èr qǐng tián。
王世贞

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。 王世贞的作品>>

猜您喜欢

余所品顾家三白酒以甘败而近得其法者皆胜之因补三绝句而其一以贻胡家

王世贞

品酒新诗亦浪传,顾家三白大非前。pǐn jiǔ xīn shī yì làng chuán,gù jiā sān bái dà fēi qián。
如何夺署青帘字,把向胡生店里悬。rú hé duó shǔ qīng lián zì,bǎ xiàng hú shēng diàn lǐ xuán。

余所品顾家三白酒以甘败而近得其法者皆胜之因补三绝句而其一以贻胡家

王世贞

扫地人间色味铨,自将真趣媚丹田。sǎo dì rén jiān sè wèi quán,zì jiāng zhēn qù mèi dān tián。
从教扬子中泠品,不及沙头第一泉。cóng jiào yáng zi zhōng líng pǐn,bù jí shā tóu dì yī quán。

余所品顾家三白酒以甘败而近得其法者皆胜之因补三绝句而其一以贻胡家

王世贞

压得檀槽瑟瑟珠,泻时犹有看成无。yā dé tán cáo sè sè zhū,xiè shí yóu yǒu kàn chéng wú。
谁能闲步桃花涧,不向章郎乞一壶。shuí néng xián bù táo huā jiàn,bù xiàng zhāng láng qǐ yī hú。

清明日偶题

王世贞

秾李夭桃各斗新,伤心眼底上坟人。nóng lǐ yāo táo gè dòu xīn,shāng xīn yǎn dǐ shàng fén rén。
生憎介子成寒食,破损风光一日春。shēng zēng jiè zi chéng hán shí,pò sǔn fēng guāng yī rì chūn。

清明日偶题

王世贞

典却寒襦挂纸钱,又闻呼役向杨川。diǎn què hán rú guà zhǐ qián,yòu wén hū yì xiàng yáng chuān。
三家两舍无薪米,错认江南也禁烟。sān jiā liǎng shě wú xīn mǐ,cuò rèn jiāng nán yě jìn yān。

过瞻美弟饮题

王世贞

傍水诛茅三五椽,网鱼沽酒杏花前。bàng shuǐ zhū máo sān wǔ chuán,wǎng yú gū jiǔ xìng huā qián。
欲知何物堪难弟,夜半酣歌不肯眠。yù zhī hé wù kān nán dì,yè bàn hān gē bù kěn mián。

过从子学贤饮

王世贞

小阮才余犊鼻裈,海棠花底奏清尊。xiǎo ruǎn cái yú dú bí kūn,hǎi táng huā dǐ zòu qīng zūn。
春光如此休教负,明日催租任打门。chūn guāng rú cǐ xiū jiào fù,míng rì cuī zū rèn dǎ mén。

乡居晏起

王世贞

小楼烟雨乍霏霏,支枕消教酒力微。xiǎo lóu yān yǔ zhà fēi fēi,zhī zhěn xiāo jiào jiǔ lì wēi。
除却西邻呼酒外,判无剥啄到荆扉。chú què xī lín hū jiǔ wài,pàn wú bō zhuó dào jīng fēi。

走笔再送冯使君之楚

王世贞

三吴重地古来闻,全楚雄藩更不群。sān wú zhòng dì gǔ lái wén,quán chǔ xióng fān gèng bù qún。
江岸送迎饶竹马,何人不颂大冯君。jiāng àn sòng yíng ráo zhú mǎ,hé rén bù sòng dà féng jūn。

走笔再送冯使君之楚

王世贞

卷雾凌风青雀开,分明一坐玉山来。juǎn wù líng fēng qīng què kāi,fēn míng yī zuò yù shān lái。
悬知傲杀南楼月,重见千秋庾亮才。xuán zhī ào shā nán lóu yuè,zhòng jiàn qiān qiū yǔ liàng cái。

赠张老

王世贞

莫欺贫惫少生涯,半亩沙田百种花。mò qī pín bèi shǎo shēng yá,bàn mǔ shā tián bǎi zhǒng huā。
笑杀东篱黄菊后,春光全不到陶家。xiào shā dōng lí huáng jú hòu,chūn guāng quán bù dào táo jiā。

调姚山人匡叔

王世贞

羽扇藤衫竹箨冠,自言亲受九还丹。yǔ shàn téng shān zhú tuò guān,zì yán qīn shòu jiǔ hái dān。
无端却爱人间好,不怕山房丹灶寒。wú duān què ài rén jiān hǎo,bù pà shān fáng dān zào hán。

鳦先以书自通于屠青浦有国士之遇赋此赠之

王世贞

于生书记似邹阳,片纸能专上客床。yú shēng shū jì shì zōu yáng,piàn zhǐ néng zhuān shàng kè chuáng。
不信比来知己事,试闻犹有令君香。bù xìn bǐ lái zhī jǐ shì,shì wén yóu yǒu lìng jūn xiāng。

朱定国解馆归明州赠之得三绝

王世贞

风物清佳浣客愁,不知何事忆明州。fēng wù qīng jiā huàn kè chóu,bù zhī hé shì yì míng zhōu。
轻舠泛尽东湖色,应向娄江问旧游。qīng dāo fàn jǐn dōng hú sè,yīng xiàng lóu jiāng wèn jiù yóu。

朱定国解馆归明州赠之得三绝

王世贞

两儿头角渐嶙峋,三载东风绛帐春。liǎng ér tóu jiǎo jiàn lín xún,sān zài dōng fēng jiàng zhàng chūn。
白虎倘逢明主问,可能忘得授经人。bái hǔ tǎng féng míng zhǔ wèn,kě néng wàng dé shòu jīng rén。