古诗词

寄赠明卿给事谪江西幕

王世贞

千秋屈宋后,湘水日溅溅。qiān qiū qū sòng hòu,xiāng shuǐ rì jiàn jiàn。
间识斯文在,粗明大造权。jiān shí sī wén zài,cū míng dà zào quán。
扶摇鹏力重,俶傥骥群先。fú yáo péng lì zhòng,chù tǎng jì qún xiān。
竹箭曾输楚,荷衣乍释燕。zhú jiàn céng shū chǔ,hé yī zhà shì yàn。
老亲夸剪拂,贱子奉联翩。lǎo qīn kuā jiǎn fú,jiàn zi fèng lián piān。
执礼家人并,论心国士偏。zhí lǐ jiā rén bìng,lùn xīn guó shì piān。
峥嵘俱志彀,摆落未忘筌。zhēng róng jù zhì gòu,bǎi luò wèi wàng quán。
喜夺慈明驭,思操晏子鞭。xǐ duó cí míng yù,sī cāo yàn zi biān。
琐垣劳守黑,车马笑谈玄。suǒ yuán láo shǒu hēi,chē mǎ xiào tán xuán。
倏忽时谋胜,参差帝泽捐。shū hū shí móu shèng,cān chà dì zé juān。
公孙宁布被,主父但金钱。gōng sūn níng bù bèi,zhǔ fù dàn jīn qián。
鸡肋移官外,龙鳞抗疏前。jī lē yí guān wài,lóng lín kàng shū qián。
大名人尽敌,小蹶世何怜。dà míng rén jǐn dí,xiǎo jué shì hé lián。
岂必论株累,那能共瓦全。qǐ bì lùn zhū lèi,nà néng gòng wǎ quán。
一麾疏紫气,万死仗青天。yī huī shū zǐ qì,wàn sǐ zhàng qīng tiān。
药物愁诗癖,戈矛与胜缘。yào wù chóu shī pǐ,gē máo yǔ shèng yuán。
折腰身并狎,抵掌态逾妍。zhé yāo shēn bìng xiá,dǐ zhǎng tài yú yán。
未远虞翻道,仍高贾谊年。wèi yuǎn yú fān dào,réng gāo jiǎ yì nián。
吴钩寒自峻,郡榻暮虚悬。wú gōu hán zì jùn,jùn tà mù xū xuán。
彭蠡摇坤轴,匡庐插斗躔。péng lí yáo kūn zhóu,kuāng lú chā dòu chán。
尽收迁地色,还赋五君篇。jǐn shōu qiān dì sè,hái fù wǔ jūn piān。
偃蹇渔阳掺,飘零蜀国弦。yǎn jiǎn yú yáng càn,piāo líng shǔ guó xián。
为君尽一奏,不尔借谁传。wèi jūn jǐn yī zòu,bù ěr jiè shuí chuán。
泛任秋涛梗,留馀夏泽荃。fàn rèn qiū tāo gěng,liú yú xià zé quán。
昔贤惭涕泪,吾计失留连。xī xián cán tì lèi,wú jì shī liú lián。
倘问归来事,城南二顷田。tǎng wèn guī lái shì,chéng nán èr qǐng tián。
王世贞

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。 王世贞的作品>>

猜您喜欢

追大司马吴丈及之俄而告别有感

王世贞

喜及前茅笑语新,终成离别转伤神。xǐ jí qián máo xiào yǔ xīn,zhōng chéng lí bié zhuǎn shāng shén。
莫疑肝胆非男子,只为人间少此人。mò yí gān dǎn fēi nán zi,zhǐ wèi rén jiān shǎo cǐ rén。

追大司马吴丈及之俄而告别有感

王世贞

亦知相别在相逢,无那殷勤意万重。yì zhī xiāng bié zài xiāng féng,wú nà yīn qín yì wàn zhòng。
若过延津晓离合,古来双剑是双龙。ruò guò yán jīn xiǎo lí hé,gǔ lái shuāng jiàn shì shuāng lóng。

赠僧参方一绝

王世贞

落迦南浸胜蓬莱,西有峨眉北五台。luò jiā nán jìn shèng péng lái,xī yǒu é méi běi wǔ tái。
寄语圆通三大士,可能端为一僧来。jì yǔ yuán tōng sān dà shì,kě néng duān wèi yī sēng lái。

大宗伯徐公携阿倩见饯娄江命赋之得二绝

王世贞

红绡中单白玉肤,问着恐是徐卿雏。hóng xiāo zhōng dān bái yù fū,wèn zhe kǒng shì xú qīng chú。
不须刘尹评身价,但道方回胜也无。bù xū liú yǐn píng shēn jià,dàn dào fāng huí shèng yě wú。

大宗伯徐公携阿倩见饯娄江命赋之得二绝

王世贞

窄衫微卷按歌频,人道春卿桃李春。zhǎi shān wēi juǎn àn gē pín,rén dào chūn qīng táo lǐ chūn。
若使青莲听一曲,悔将潭水比汪伦。ruò shǐ qīng lián tīng yī qū,huǐ jiāng tán shuǐ bǐ wāng lún。

大宗伯徐公携阿倩见饯娄江命赋之得二绝

王世贞

飞白传纠坐不空,乍回秋水剪双瞳。fēi bái chuán jiū zuò bù kōng,zhà huí qiū shuǐ jiǎn shuāng tóng。
若教携得金陵去,乐府应添明下童。ruò jiào xié dé jīn líng qù,lè fǔ yīng tiān míng xià tóng。

吴江赵令君特访我吴阊走笔得二绝句赠之

王世贞

阊门祖道如干舫,谁似君侯一片情。chāng mén zǔ dào rú gàn fǎng,shuí shì jūn hóu yī piàn qíng。
此去吴江枫落候,好题红叶到留京。cǐ qù wú jiāng fēng luò hòu,hǎo tí hóng yè dào liú jīng。

吴江赵令君特访我吴阊走笔得二绝句赠之

王世贞

姑苏七邑总骚然,唯有吴江耐熟眠。gū sū qī yì zǒng sāo rán,wéi yǒu wú jiāng nài shú mián。
不向西畴较收获,神明茂宰是丰年。bù xiàng xī chóu jiào shōu huò,shén míng mào zǎi shì fēng nián。

送张先辈公觐四绝句

王世贞

少年文价重公车,大贝南金总不如。shǎo nián wén jià zhòng gōng chē,dà bèi nán jīn zǒng bù rú。
见说安昌后堂坐,可曾传得戴崇书。jiàn shuō ān chāng hòu táng zuò,kě céng chuán dé dài chóng shū。

送张先辈公觐四绝句

王世贞

武昌前度别吴郎,又见张郎出武昌。wǔ chāng qián dù bié wú láng,yòu jiàn zhāng láng chū wǔ chāng。
谈笑才情宛相似,不烦抵掌悟庄王。tán xiào cái qíng wǎn xiāng shì,bù fán dǐ zhǎng wù zhuāng wáng。

送张先辈公觐四绝句

王世贞

风调吴侬敌楚狂,岭南诗酒更披猖。fēng diào wú nóng dí chǔ kuáng,lǐng nán shī jiǔ gèng pī chāng。
未论今夕乌衣巷,天上三星并姓张。wèi lùn jīn xī wū yī xiàng,tiān shàng sān xīng bìng xìng zhāng。

送张先辈公觐四绝句

王世贞

临岐握手莫欷歔,白酒黄鸡乐有余。lín qí wò shǒu mò xī xū,bái jiǔ huáng jī lè yǒu yú。
若使徒斟建业水,可能赢得武昌鱼。ruò shǐ tú zhēn jiàn yè shuǐ,kě néng yíng dé wǔ chāng yú。

送郑茂才梁辞梅锦衣宾馆还闽

王世贞

贵主妆台半藓纹,金吾新第蔼如云。guì zhǔ zhuāng tái bàn xiǎn wén,jīn wú xīn dì ǎi rú yún。
幕中名士从他数,谁似青毡郑广文。mù zhōng míng shì cóng tā shù,shuí shì qīng zhān zhèng guǎng wén。

送郑茂才梁辞梅锦衣宾馆还闽

王世贞

枫亭驿前荔子丹,万安桥下蛎房宽。fēng tíng yì qián lì zi dān,wàn ān qiáo xià lì fáng kuān。
从教山水金陵好,总是难禁苜蓿盘。cóng jiào shān shuǐ jīn líng hǎo,zǒng shì nán jìn mù xu pán。

题赵干烟霭秋涉图

王世贞

澹霭徐分远近山,一溪新涨碧湾环。dàn ǎi xú fēn yuǎn jìn shān,yī xī xīn zhǎng bì wān huán。
行人不道褰裳苦,却似清沂出浴还。xíng rén bù dào qiān shang kǔ,què shì qīng yí chū yù hái。