古诗词

寄赠明卿给事谪江西幕

王世贞

千秋屈宋后,湘水日溅溅。qiān qiū qū sòng hòu,xiāng shuǐ rì jiàn jiàn。
间识斯文在,粗明大造权。jiān shí sī wén zài,cū míng dà zào quán。
扶摇鹏力重,俶傥骥群先。fú yáo péng lì zhòng,chù tǎng jì qún xiān。
竹箭曾输楚,荷衣乍释燕。zhú jiàn céng shū chǔ,hé yī zhà shì yàn。
老亲夸剪拂,贱子奉联翩。lǎo qīn kuā jiǎn fú,jiàn zi fèng lián piān。
执礼家人并,论心国士偏。zhí lǐ jiā rén bìng,lùn xīn guó shì piān。
峥嵘俱志彀,摆落未忘筌。zhēng róng jù zhì gòu,bǎi luò wèi wàng quán。
喜夺慈明驭,思操晏子鞭。xǐ duó cí míng yù,sī cāo yàn zi biān。
琐垣劳守黑,车马笑谈玄。suǒ yuán láo shǒu hēi,chē mǎ xiào tán xuán。
倏忽时谋胜,参差帝泽捐。shū hū shí móu shèng,cān chà dì zé juān。
公孙宁布被,主父但金钱。gōng sūn níng bù bèi,zhǔ fù dàn jīn qián。
鸡肋移官外,龙鳞抗疏前。jī lē yí guān wài,lóng lín kàng shū qián。
大名人尽敌,小蹶世何怜。dà míng rén jǐn dí,xiǎo jué shì hé lián。
岂必论株累,那能共瓦全。qǐ bì lùn zhū lèi,nà néng gòng wǎ quán。
一麾疏紫气,万死仗青天。yī huī shū zǐ qì,wàn sǐ zhàng qīng tiān。
药物愁诗癖,戈矛与胜缘。yào wù chóu shī pǐ,gē máo yǔ shèng yuán。
折腰身并狎,抵掌态逾妍。zhé yāo shēn bìng xiá,dǐ zhǎng tài yú yán。
未远虞翻道,仍高贾谊年。wèi yuǎn yú fān dào,réng gāo jiǎ yì nián。
吴钩寒自峻,郡榻暮虚悬。wú gōu hán zì jùn,jùn tà mù xū xuán。
彭蠡摇坤轴,匡庐插斗躔。péng lí yáo kūn zhóu,kuāng lú chā dòu chán。
尽收迁地色,还赋五君篇。jǐn shōu qiān dì sè,hái fù wǔ jūn piān。
偃蹇渔阳掺,飘零蜀国弦。yǎn jiǎn yú yáng càn,piāo líng shǔ guó xián。
为君尽一奏,不尔借谁传。wèi jūn jǐn yī zòu,bù ěr jiè shuí chuán。
泛任秋涛梗,留馀夏泽荃。fàn rèn qiū tāo gěng,liú yú xià zé quán。
昔贤惭涕泪,吾计失留连。xī xián cán tì lèi,wú jì shī liú lián。
倘问归来事,城南二顷田。tǎng wèn guī lái shì,chéng nán èr qǐng tián。
王世贞

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。 王世贞的作品>>

猜您喜欢

赠石给事拱辰

王世贞

烈士婴逆鳞,岂在明月珠。liè shì yīng nì lín,qǐ zài míng yuè zhū。
念欲醒睡龙,润泽四海枯。niàn yù xǐng shuì lóng,rùn zé sì hǎi kū。
我逢石中郎,白晰好丈夫。wǒ féng shí zhōng láng,bái xī hǎo zhàng fū。
韶年入青琐,玉树含冰壶。sháo nián rù qīng suǒ,yù shù hán bīng hú。
气塞指鹿臣,愿行斩马诛。qì sāi zhǐ lù chén,yuàn xíng zhǎn mǎ zhū。
封事八九条,一一社稷谟。fēng shì bā jiǔ tiáo,yī yī shè jì mó。
雷霆横白日,人鬼在须臾。léi tíng héng bái rì,rén guǐ zài xū yú。
九关虎豹号,魑魅亦揶揄。jiǔ guān hǔ bào hào,chī mèi yì yé yú。
一为蔺生叱,万发立头颅。yī wèi lìn shēng chì,wàn fā lì tóu lú。
捶摘纷下来,血肉顿模糊。chuí zhāi fēn xià lái,xuè ròu dùn mó hú。
君家铁如意,欲碎红珊瑚。jūn jiā tiě rú yì,yù suì hóng shān hú。
微贱何足言,毋乃圣德渝。wēi jiàn hé zú yán,wú nǎi shèng dé yú。
昨窥中兴诏,坐见海宇苏。zuó kuī zhōng xīng zhào,zuò jiàn hǎi yǔ sū。
惜哉反掌间,迷阳罥天衢。xī zāi fǎn zhǎng jiān,mí yáng juàn tiān qú。
岂不愿良臣,良臣不易图。qǐ bù yuàn liáng chén,liáng chén bù yì tú。
搆茅漳伾傍,天锡万死躯。gòu máo zhāng pī bàng,tiān xī wàn sǐ qū。
朝与牧竖出,夕归樵父俱。cháo yǔ mù shù chū,xī guī qiáo fù jù。
贫无南山田,足挂牛角书。pín wú nán shān tián,zú guà niú jiǎo shū。
余本骨体人,为君重踟蹰。yú běn gǔ tǐ rén,wèi jūn zhòng chí chú。
男儿未盖棺,各自智其愚。nán ér wèi gài guān,gè zì zhì qí yú。
宇宙大茫茫,努力爱前驱。yǔ zhòu dà máng máng,nǔ lì ài qián qū。

下彭城而南微雨即事

王世贞

稍尽彭城山,悠然见清淮。shāo jǐn péng chéng shān,yōu rán jiàn qīng huái。
微雨虽沾衣,能令山色佳。wēi yǔ suī zhān yī,néng lìng shān sè jiā。
出没前后旌,浮云时与偕。chū méi qián hòu jīng,fú yún shí yǔ xié。
浊酒两三行,聊以佐归怀。zhuó jiǔ liǎng sān xíng,liáo yǐ zuǒ guī huái。

莫公远移居武林

王世贞

皋桥无旧业,吴阊多少年。gāo qiáo wú jiù yè,wú chāng duō shǎo nián。
白眼冷相睨,青衫凋自怜。bái yǎn lěng xiāng nì,qīng shān diāo zì lián。
以兹掉头去,鼓楫西湖边。yǐ zī diào tóu qù,gǔ jí xī hú biān。
幸逢郗北海,为营剡下椽。xìng féng xī běi hǎi,wèi yíng shàn xià chuán。
复从王江州,乞取酒家钱。fù cóng wáng jiāng zhōu,qǐ qǔ jiǔ jiā qián。
朝斸灵隐云,夕卧南高烟。cháo zhǔ líng yǐn yún,xī wò nán gāo yān。
笑指飞来峰,共汝两寓贤。xiào zhǐ fēi lái fēng,gòng rǔ liǎng yù xián。
失意则蓬累,且诵逍遥篇。shī yì zé péng lèi,qiě sòng xiāo yáo piān。

答赠张参政钦伯

王世贞

昔领金华省,今治金华部。xī lǐng jīn huá shěng,jīn zhì jīn huá bù。
去携香案烟,来作冰壶雾。qù xié xiāng àn yān,lái zuò bīng hú wù。
君身自仙骨,世岂知其故。jūn shēn zì xiān gǔ,shì qǐ zhī qí gù。
萧洒八咏成,悠然片鸿度。xiāo sǎ bā yǒng chéng,yōu rán piàn hóng dù。
汀际白蘋秋,江东彩云暮。tīng jì bái píng qiū,jiāng dōng cǎi yún mù。
吴兴差卑小,焉足当君慕。wú xīng chà bēi xiǎo,yān zú dāng jūn mù。
最后蓬莱仙,此语闻白傅。zuì hòu péng lái xiān,cǐ yǔ wén bái fù。

济川篇为太医邢先生题

王世贞

在佛说法时,药王为导师。zài fú shuō fǎ shí,yào wáng wèi dǎo shī。
太乙操莲叶,下救人阽危。tài yǐ cāo lián yè,xià jiù rén diàn wēi。
儒用久寂寞,其功或明医。rú yòng jiǔ jì mò,qí gōng huò míng yī。
邢子利涉才,托迹在黄岐。xíng zi lì shè cái,tuō jì zài huáng qí。
朝饮苏橘井,夕饮长桑池。cháo yǐn sū jú jǐng,xī yǐn zhǎng sāng chí。
江阴十万家,家家春风吹。jiāng yīn shí wàn jiā,jiā jiā chūn fēng chuī。
馀波来惠吴,起我北堂慈。yú bō lái huì wú,qǐ wǒ běi táng cí。
傅楫吾所难,清泌可乐饥。fù jí wú suǒ nán,qīng mì kě lè jī。
彼哉问津人,愧汝济川辞。bǐ zāi wèn jīn rén,kuì rǔ jì chuān cí。

华婿水部病起赴官

王世贞

卫郎别我去,玉立秋风前。wèi láng bié wǒ qù,yù lì qiū fēng qián。
自无膏肓疾,不待彦辅痊。zì wú gāo huāng jí,bù dài yàn fǔ quán。
观潮壮起色,策马蓟门烟。guān cháo zhuàng qǐ sè,cè mǎ jì mén yān。
金掌出层霄,零露正纤圆。jīn zhǎng chū céng xiāo,líng lù zhèng xiān yuán。
乞取芙蓉杯,归寿蓬莱仙。qǐ qǔ fú róng bēi,guī shòu péng lái xiān。
大江饶白云,南望更依然。dà jiāng ráo bái yún,nán wàng gèng yī rán。
我期临邛令,春江候楼船。wǒ qī lín qióng lìng,chūn jiāng hòu lóu chuán。

送沈九畴还四明

王世贞

曩时四明客,倜傥能文章。nǎng shí sì míng kè,tì tǎng néng wén zhāng。
挥毫写秋色,眼底天茫茫。huī háo xiě qiū sè,yǎn dǐ tiān máng máng。
家多渥洼种,白眉矜最良。jiā duō wò wā zhǒng,bái méi jīn zuì liáng。
今朝逢阮咸,果胜步兵狂。jīn cháo féng ruǎn xián,guǒ shèng bù bīng kuáng。
咳唾出珠玑,半落奚锦囊。ké tuò chū zhū jī,bàn luò xī jǐn náng。
抗手别我去,孤帆渡钱塘。kàng shǒu bié wǒ qù,gū fān dù qián táng。
倘成郊居赋,须寄王中郎。tǎng chéng jiāo jū fù,xū jì wáng zhōng láng。

有上人者号景峰意为念其师也乃至作图日寓目毋乃执有乎为成数语聊以示规

王世贞

若不破名相,此图空在卷。ruò bù pò míng xiāng,cǐ tú kōng zài juǎn。
譬如阿闪国,一现不再现。pì rú ā shǎn guó,yī xiàn bù zài xiàn。
若破名相尽,无见无无见。ruò pò míng xiāng jǐn,wú jiàn wú wú jiàn。
百亿须弥峰,峰峰入师眼。bǎi yì xū mí fēng,fēng fēng rù shī yǎn。
余本峰中人,焉能睹峰面。yú běn fēng zhōng rén,yān néng dǔ fēng miàn。
倘师为竖拂,翛然已忘辨。tǎng shī wèi shù fú,xiāo rán yǐ wàng biàn。

寄题张伯子兑园

王世贞

春至三河阴,百卉皆悦怿。chūn zhì sān hé yīn,bǎi huì jiē yuè yì。
主人何为者,席花读周易。zhǔ rén hé wèi zhě,xí huā dú zhōu yì。
毋为閟其口,相与成丽泽。wú wèi bì qí kǒu,xiāng yǔ chéng lì zé。

仲子兑池

王世贞

仲氏日规池,泓渟复清泚。zhòng shì rì guī chí,hóng tíng fù qīng cǐ。
蘋末巽二风,斗间天一水。píng mò xùn èr fēng,dòu jiān tiān yī shuǐ。
汇为感山泽,青山在其底。huì wèi gǎn shān zé,qīng shān zài qí dǐ。

叔子兑亭

王世贞

宛宛帝女云,疑出巫山岫。wǎn wǎn dì nǚ yún,yí chū wū shān xiù。
过君草玄亭,芊眠入窗牖。guò jūn cǎo xuán tíng,qiān mián rù chuāng yǒu。
便能呼季雅,相与赏此否。biàn néng hū jì yǎ,xiāng yǔ shǎng cǐ fǒu。

偶成齿发吟作长庆体示伯龙子念君载

王世贞

发白况乃寡,齿痛行复落。fā bái kuàng nǎi guǎ,chǐ tòng xíng fù luò。
此事当渐来,委蜕偶先觉。cǐ shì dāng jiàn lái,wěi tuì ǒu xiān jué。
观电等浮荣,嚼蜡如好爵。guān diàn děng fú róng,jué là rú hǎo jué。
驰思佐坟典,策勋播寥廓。chí sī zuǒ fén diǎn,cè xūn bō liáo kuò。
其名在千古,真识久冥漠。qí míng zài qiān gǔ,zhēn shí jiǔ míng mò。
先民有遗言,及时当行乐。xiān mín yǒu yí yán,jí shí dāng xíng lè。
稍往忽已空,未来畴能度。shāo wǎng hū yǐ kōng,wèi lái chóu néng dù。
营为醇醲腐,精恐佳丽凿。yíng wèi chún nóng fǔ,jīng kǒng jiā lì záo。
惝恍出世言,渺茫长生药。chǎng huǎng chū shì yán,miǎo máng zhǎng shēng yào。
成证聊自暖,齐物终妄作。chéng zhèng liáo zì nuǎn,qí wù zhōng wàng zuò。
事事能误人,破了亦无着。shì shì néng wù rén,pò le yì wú zhe。
语罢当更愁,愁来又成错。yǔ bà dāng gèng chóu,chóu lái yòu chéng cuò。

四瑞卷为顾母题

王世贞

朱明吐南极,群祯时辐辏。zhū míng tǔ nán jí,qún zhēn shí fú còu。
上元捧玉觞,王母前称寿。shàng yuán pěng yù shāng,wáng mǔ qián chēng shòu。
三花复加一,丛芳仍再秀。sān huā fù jiā yī,cóng fāng réng zài xiù。
何意谢庭荣,翻为顾家妇。hé yì xiè tíng róng,fān wèi gù jiā fù。

盛子时泰过访有赠

王世贞

盛子金陵来,语语甘小巫。shèng zi jīn líng lái,yǔ yǔ gān xiǎo wū。
能令陆平原,不敢赋三都。néng lìng lù píng yuán,bù gǎn fù sān dōu。
彩笔健秋鹰,锦囊压奚奴。cǎi bǐ jiàn qiū yīng,jǐn náng yā xī nú。
暮寻华阳馆,眼醉天模糊。mù xún huá yáng guǎn,yǎn zuì tiān mó hú。
莫逐时名去,人言多自诬。mò zhú shí míng qù,rén yán duō zì wū。

江黄二州谒白尚书苏端明祠有感

王世贞

白傅佐浔阳,匡庐落其手。bái fù zuǒ xún yáng,kuāng lú luò qí shǒu。
苏公谪宜黄,游踪寄樊口。sū gōng zhé yí huáng,yóu zōng jì fán kǒu。
物情岂相为,天意良不偶。wù qíng qǐ xiāng wèi,tiān yì liáng bù ǒu。
挥泪对青衫,垂腰厌黄绶。huī lèi duì qīng shān,chuí yāo yàn huáng shòu。
是时二公年,四十加八九。shì shí èr gōng nián,sì shí jiā bā jiǔ。
飞腾在俄顷,纶綍相先后。fēi téng zài é qǐng,lún fú xiāng xiān hòu。
而我同兹岁,楚宪起南亩。ér wǒ tóng zī suì,chǔ xiàn qǐ nán mǔ。
却顾所佩章,叨窃惭已久。què gù suǒ pèi zhāng,dāo qiè cán yǐ jiǔ。
椒浆荐落日,馀沥自为寿。jiāo jiāng jiàn luò rì,yú lì zì wèi shòu。
髫年弄笔墨,老至忘其丑。tiáo nián nòng bǐ mò,lǎo zhì wàng qí chǒu。
颇谙游戏禅,更贪声闻酒。pǒ ān yóu xì chán,gèng tān shēng wén jiǔ。
别业娄水傍,岁功良亦厚。bié yè lóu shuǐ bàng,suì gōng liáng yì hòu。
园多履道竹,门种杭堤柳。yuán duō lǚ dào zhú,mén zhǒng háng dī liǔ。
功名善愚人,人生好自负。gōng míng shàn yú rén,rén shēng hǎo zì fù。
造物亦苦悭,安能令多取。zào wù yì kǔ qiān,ān néng lìng duō qǔ。
真乐随形无,虚名背身有。zhēn lè suí xíng wú,xū míng bèi shēn yǒu。
洛下醉朱唇,天南摇白首。luò xià zuì zhū chún,tiān nán yáo bái shǒu。
明年定挂冠,不蓄赵瑟妇。míng nián dìng guà guān,bù xù zhào sè fù。
以此叩二公,公其默许否。yǐ cǐ kòu èr gōng,gōng qí mò xǔ fǒu。