古诗词

殷子以七言长韵见投聊抒鄙怀奉答凡二十韵

王世贞

忆昔翩翩邺下游,当时七子许应刘。yì xī piān piān yè xià yóu,dāng shí qī zi xǔ yīng liú。
狂来走马倾三市,醉里停鞭傲五侯。kuáng lái zǒu mǎ qīng sān shì,zuì lǐ tíng biān ào wǔ hóu。
薄宦浮云工变异,新诗真宰泣雕锼。báo huàn fú yún gōng biàn yì,xīn shī zhēn zǎi qì diāo sōu。
玉摧宁望全于瓦,弦直元输曲似钩。yù cuī níng wàng quán yú wǎ,xián zhí yuán shū qū shì gōu。
摇首中原无剑客,戢身沧海有渔舟。yáo shǒu zhōng yuán wú jiàn kè,jí shēn cāng hǎi yǒu yú zhōu。
怀将池草难成梦,种就堂萱不改忧。huái jiāng chí cǎo nán chéng mèng,zhǒng jiù táng xuān bù gǎi yōu。
解艾未须援塞马,诛茅翻拟愧巢鸠。jiě ài wèi xū yuán sāi mǎ,zhū máo fān nǐ kuì cháo jiū。
行藏懒就先生卜,姓字甘从醉尉留。xíng cáng lǎn jiù xiān shēng bo,xìng zì gān cóng zuì wèi liú。
颇为酒饶祛物态,岂缘书就减穷愁。pǒ wèi jiǔ ráo qū wù tài,qǐ yuán shū jiù jiǎn qióng chóu。
长林草坐呦呦鹿,急浦萍眠泛泛鸥。zhǎng lín cǎo zuò yōu yōu lù,jí pǔ píng mián fàn fàn ōu。
盛世老农兼老圃,残年寻壑复寻丘。shèng shì lǎo nóng jiān lǎo pǔ,cán nián xún hè fù xún qiū。
纵怜折节因家难,实恐偷生重士羞。zòng lián zhé jié yīn jiā nán,shí kǒng tōu shēng zhòng shì xiū。
此日深源多慷慨,何人方朔并沈浮。cǐ rì shēn yuán duō kāng kǎi,hé rén fāng shuò bìng shěn fú。
春回白雪三湘色,天坼黄河万里流。chūn huí bái xuě sān xiāng sè,tiān chè huáng hé wàn lǐ liú。
意气百年夸燕颔,功名十上敝貂裘。yì qì bǎi nián kuā yàn hàn,gōng míng shí shàng bì diāo qiú。
哀梨我解毋蒸食,和璧君堪再暗投。āi lí wǒ jiě wú zhēng shí,hé bì jūn kān zài àn tóu。
吹出埙篪殊更苦,操成山水若为酬。chuī chū xūn chí shū gèng kǔ,cāo chéng shān shuǐ ruò wèi chóu。
连城价溢秦王殿,大国香从楚客洲。lián chéng jià yì qín wáng diàn,dà guó xiāng cóng chǔ kè zhōu。
寥廓雕盘争健翼,康庄骥逸骋华辀。liáo kuò diāo pán zhēng jiàn yì,kāng zhuāng jì yì chěng huá zhōu。
衡门久自疏车骑,蒯铗今真犯斗牛。héng mén jiǔ zì shū chē qí,kuǎi jiá jīn zhēn fàn dòu niú。
去尔只身终五岳,微吾片语失千秋。qù ěr zhǐ shēn zhōng wǔ yuè,wēi wú piàn yǔ shī qiān qiū。
王世贞

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。 王世贞的作品>>

猜您喜欢

感兴六首

王世贞

峭风俄扫蒻房空,恍忽还疑在梦中。qiào fēng é sǎo ruò fáng kōng,huǎng hū hái yí zài mèng zhōng。
毕竟怨亲何所似,偶然萍水复西东。bì jìng yuàn qīn hé suǒ shì,ǒu rán píng shuǐ fù xī dōng。

感兴六首

王世贞

欲酌仍停鹦鹉螺,酒醒长叹对银河。yù zhuó réng tíng yīng wǔ luó,jiǔ xǐng zhǎng tàn duì yín hé。
傍人总会应难语,但道中年感慨多。bàng rén zǒng huì yīng nán yǔ,dàn dào zhōng nián gǎn kǎi duō。

感兴六首

王世贞

单车柳色太行新,浊酒寒灯供此身。dān chē liǔ sè tài xíng xīn,zhuó jiǔ hán dēng gōng cǐ shēn。
燕赵向来多似玉,懒教人唤负心人。yàn zhào xiàng lái duō shì yù,lǎn jiào rén huàn fù xīn rén。

息阴树傍冠尘俄重拂拭之馀聊用自解

王世贞

欲将烦暑借风宽,更起红尘上鹖冠。yù jiāng fán shǔ jiè fēng kuān,gèng qǐ hóng chén shàng hé guān。
拭罢只堪他日挂,不须留待故人弹。shì bà zhǐ kān tā rì guà,bù xū liú dài gù rén dàn。

渡黄河偶成

王世贞

银作天河玉作堤,河流倒挂与天齐。yín zuò tiān hé yù zuò dī,hé liú dào guà yǔ tiān qí。
可怜抛向昆仑顶,一到人间浊似泥。kě lián pāo xiàng kūn lún dǐng,yī dào rén jiān zhuó shì ní。

初登太行回望有思

王世贞

千山立马送斜晖,平楚苍然色渐微。qiān shān lì mǎ sòng xié huī,píng chǔ cāng rán sè jiàn wēi。
最是东南欲尽处,黏天一点白云飞。zuì shì dōng nán yù jǐn chù,nián tiān yī diǎn bái yún fēi。

由宁郭抵新化镇即事

王世贞

阴沟清泚复湾环,桃李成阴桑柘闲。yīn gōu qīng cǐ fù wān huán,táo lǐ chéng yīn sāng zhè xián。
道是江南好风景,举头如戟太行山。dào shì jiāng nán hǎo fēng jǐng,jǔ tóu rú jǐ tài xíng shān。

由宁郭抵新化镇即事

王世贞

夹溪修竹带青葱,便拟移家住此中。jiā xī xiū zhú dài qīng cōng,biàn nǐ yí jiā zhù cǐ zhōng。
却忆乡园浑未乏,不知何事厌江东。què yì xiāng yuán hún wèi fá,bù zhī hé shì yàn jiāng dōng。

臬署闲居偶成二绝

王世贞

道了放衙无一事,偶然驯鹿过庭除。dào le fàng yá wú yī shì,ǒu rán xùn lù guò tíng chú。
与君多少优闲在,只是长林意未舒。yǔ jūn duō shǎo yōu xián zài,zhǐ shì zhǎng lín yì wèi shū。

臬署闲居偶成二绝

王世贞

晋阳酒清绝可人,午饮酣眠从至申。jìn yáng jiǔ qīng jué kě rén,wǔ yǐn hān mián cóng zhì shēn。
赖得长安信易达,知余懒病定为真。lài dé zhǎng ān xìn yì dá,zhī yú lǎn bìng dìng wèi zhēn。

与张王二君弥陀寺小饮二君有惠政吾郡时王与余谈禅而张旨在玄不甚答戏成三绝

王世贞

一尊萧寺鬓毛新,醉后那论主与宾。yī zūn xiāo sì bìn máo xīn,zuì hòu nà lùn zhǔ yǔ bīn。
我梦未醒君梦觉,可能还唤梦中人。wǒ mèng wèi xǐng jūn mèng jué,kě néng hái huàn mèng zhōng rén。

与张王二君弥陀寺小饮二君有惠政吾郡时王与余谈禅而张旨在玄不甚答戏成三绝

王世贞

参差棠树五湖滨,福在人天慧在身。cān chà táng shù wǔ hú bīn,fú zài rén tiān huì zài shēn。
争似懒夫穷彻骨,西方处处是迷津。zhēng shì lǎn fū qióng chè gǔ,xī fāng chù chù shì mí jīn。

与张王二君弥陀寺小饮二君有惠政吾郡时王与余谈禅而张旨在玄不甚答戏成三绝

王世贞

张君杜口为尊玄,王子纵横岂离禅。zhāng jūn dù kǒu wèi zūn xuán,wáng zi zòng héng qǐ lí chán。
任是法门吾不会,一杯还向炕头眠。rèn shì fǎ mén wú bù huì,yī bēi hái xiàng kàng tóu mián。

过亡妾殡所有感

王世贞

绛罗长护曲阑干,树底春花不睹残。jiàng luó zhǎng hù qū lán gàn,shù dǐ chūn huā bù dǔ cán。
谁道殡宫荒垄畔,白杨吹送四时寒。shuí dào bìn gōng huāng lǒng pàn,bái yáng chuī sòng sì shí hán。

过亡妾殡所有感

王世贞

去辞华屋傍荒丘,儿女呼娘不解求。qù cí huá wū bàng huāng qiū,ér nǚ hū niáng bù jiě qiú。
任使破除情字尽,也应饶泪到心头。rèn shǐ pò chú qíng zì jǐn,yě yīng ráo lèi dào xīn tóu。