古诗词

途次投赠少师徐相公南归七言近体六十句

王世贞

台阁频年秉化钧,俱将谟训比丝纶。tái gé pín nián bǐng huà jūn,jù jiāng mó xùn bǐ sī lún。
鸿逵夙表仪端羽,骊海偏婴颔下鳞。hóng kuí sù biǎo yí duān yǔ,lí hǎi piān yīng hàn xià lín。
两诏中兴光日月,千秋顾命见君臣。liǎng zhào zhōng xīng guāng rì yuè,qiān qiū gù mìng jiàn jūn chén。
丹衷自委金縢秘,赤手重扶玉座新。dān zhōng zì wěi jīn téng mì,chì shǒu zhòng fú yù zuò xīn。
百揆始知明舜目,普天原只颂尧仁。bǎi kuí shǐ zhī míng shùn mù,pǔ tiān yuán zhǐ sòng yáo rén。
戟门昼敞恒如水,椽笔阳回总是春。jǐ mén zhòu chǎng héng rú shuǐ,chuán bǐ yáng huí zǒng shì chūn。
已见辞侯超博陆,肯教开阁儗平津。yǐ jiàn cí hóu chāo bó lù,kěn jiào kāi gé nǐ píng jīn。
商岩遍起成霖泽,宣室长扃绝鬼神。shāng yán biàn qǐ chéng lín zé,xuān shì zhǎng jiōng jué guǐ shén。
蒲类画波鲸顿偃,越裳梯岭雉能驯。pú lèi huà bō jīng dùn yǎn,yuè shang tī lǐng zhì néng xùn。
从他得序同升在,不为流言引退频。cóng tā dé xù tóng shēng zài,bù wèi liú yán yǐn tuì pín。
归到谷城黄作石,挂馀神虎角名巾。guī dào gǔ chéng huáng zuò shí,guà yú shén hǔ jiǎo míng jīn。
峥嵘皂盖腾驰传,灿烂朱提捧赐银。zhēng róng zào gài téng chí chuán,càn làn zhū tí pěng cì yín。
内殿恩传衣锦敕,东门泪满望辕尘。nèi diàn ēn chuán yī jǐn chì,dōng mén lèi mǎn wàng yuán chén。
九边蕃将争剺面,八座尚书未展颦。jiǔ biān fān jiāng zhēng lí miàn,bā zuò shàng shū wèi zhǎn pín。
去国身轻凭款段,忧时鬓在写麒麟。qù guó shēn qīng píng kuǎn duàn,yōu shí bìn zài xiě qí lín。
鹏休六月方为息,蝇点连城反见珍。péng xiū liù yuè fāng wèi xī,yíng diǎn lián chéng fǎn jiàn zhēn。
置酒可同疏傅纵,脱骖仍念越生贫。zhì jiǔ kě tóng shū fù zòng,tuō cān réng niàn yuè shēng pín。
荣庭兰畹芬相袭,入眼荆花晚渐亲。róng tíng lán wǎn fēn xiāng xí,rù yǎn jīng huā wǎn jiàn qīn。
三泖水疑增浩荡,九峰山忽耸嶙峋。sān mǎo shuǐ yí zēng hào dàng,jiǔ fēng shān hū sǒng lín xún。
那堪绿野栖迟地,转作苍生顾盻身。nà kān lǜ yě qī chí dì,zhuǎn zuò cāng shēng gù xì shēn。
听履定谁攀赤舄,悬车应即改蒲轮。tīng lǚ dìng shuí pān chì xì,xuán chē yīng jí gǎi pú lún。
蓬心下泽知难变,蒿目中原忍更论。péng xīn xià zé zhī nán biàn,hāo mù zhōng yuán rěn gèng lùn。
天地会当交泰否,云雷须自要亨屯。tiān dì huì dāng jiāo tài fǒu,yún léi xū zì yào hēng tún。
功名再续中书考,风俗能还上古淳。gōng míng zài xù zhōng shū kǎo,fēng sú néng hái shàng gǔ chún。
此际平原投谒士,向来丞相扫门人。cǐ jì píng yuán tóu yè shì,xiàng lái chéng xiāng sǎo mén rén。
沈湘些就音犹楚,扣阙书成哭向秦。shěn xiāng xiē jiù yīn yóu chǔ,kòu quē shū chéng kū xiàng qín。
病草远能沾雨露,瞻槐高竟隔星辰。bìng cǎo yuǎn néng zhān yǔ lù,zhān huái gāo jìng gé xīng chén。
山公实已怜嵇绍,谷口宁容卧郑真。shān gōng shí yǐ lián jī shào,gǔ kǒu níng róng wò zhèng zhēn。
浮誉总为周地璞,孤踪甘积汉家薪。fú yù zǒng wèi zhōu dì pú,gū zōng gān jī hàn jiā xīn。
何时得托支离树,长伴庄生祝大椿。hé shí dé tuō zhī lí shù,zhǎng bàn zhuāng shēng zhù dà chūn。
王世贞

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。 王世贞的作品>>

猜您喜欢

晓上人自云能草书转法华千遍谒补陀落迦者再矣告余且复往走笔反前韵止之

王世贞

鲸波千迭海门还,劝尔清秋且闭关。jīng bō qiān dié hǎi mén hái,quàn ěr qīng qiū qiě bì guān。
但使六尘缘境净,眼前长是补陀山。dàn shǐ liù chén yuán jìng jìng,yǎn qián zhǎng shì bǔ tuó shān。

晓上人自云能草书转法华千遍谒补陀落迦者再矣告余且复往走笔反前韵止之

王世贞

草书时作素师颠,一钵何如但信缘。cǎo shū shí zuò sù shī diān,yī bō hé rú dàn xìn yuán。
千遍法华从自转,还能舌本吐青莲。qiān biàn fǎ huá cóng zì zhuǎn,hái néng shé běn tǔ qīng lián。

家弟转官后寄一诗扇钱叔宝有与君何日共闲身语叔宝日作画不休而余苦文债刺促因戏题其后

王世贞

王叟时时征白战,钱翁日日卖青山。wáng sǒu shí shí zhēng bái zhàn,qián wēng rì rì mài qīng shān。
多生未断贪名障,博得闲身亦不闲。duō shēng wèi duàn tān míng zhàng,bó dé xián shēn yì bù xián。

酬顾不疑

王世贞

秋色衡门好晏眠,忽闻流水两三弦。qiū sè héng mén hǎo yàn mián,hū wén liú shuǐ liǎng sān xián。
似窥吴下机云意,有句还酬顾彦先。shì kuī wú xià jī yún yì,yǒu jù hái chóu gù yàn xiān。

詹东图进士以所刻石书见示为成二绝赠之

王世贞

题罢江东幼妇碑,公车二月到京师。tí bà jiāng dōng yòu fù bēi,gōng chē èr yuè dào jīng shī。
十三经就如登石,除却中郎更有谁。shí sān jīng jiù rú dēng shí,chú què zhōng láng gèng yǒu shuí。

詹东图进士以所刻石书见示为成二绝赠之

王世贞

不是君家詹舍人,紫微房后写丝纶。bù shì jūn jiā zhān shě rén,zǐ wēi fáng hòu xiě sī lún。
男儿自有如椽笔,一扫燕然万古新。nán ér zì yǒu rú chuán bǐ,yī sǎo yàn rán wàn gǔ xīn。

答叶茂长解嘲

王世贞

翟尉归来客尚新,柴门剥啄反嫌频。dí wèi guī lái kè shàng xīn,chái mén bō zhuó fǎn xián pín。
不如箕踞松风下,次第残编对古人。bù rú jī jù sōng fēng xià,cì dì cán biān duì gǔ rén。

答叶茂长解嘲

王世贞

南床白简任他骄,赢得余年不早朝。nán chuáng bái jiǎn rèn tā jiāo,yíng dé yú nián bù zǎo cháo。
莫道山人无约束,雅闻弹事到甘蕉。mò dào shān rén wú yuē shù,yǎ wén dàn shì dào gān jiāo。

送李时养游金陵

王世贞

李生买棹长干游,楸局奚囊在两头。lǐ shēng mǎi zhào zhǎng gàn yóu,qiū jú xī náng zài liǎng tóu。
欲觅羊郎剧棋地,不知何处是金沟。yù mì yáng láng jù qí dì,bù zhī hé chù shì jīn gōu。

仲春二十日后梅花始盛偶成四绝

王世贞

二月行尽初日晴,千枝万枝玉纵横。èr yuè xíng jǐn chū rì qíng,qiān zhī wàn zhī yù zòng héng。
常年花谢今年发,始信春迟却有情。cháng nián huā xiè jīn nián fā,shǐ xìn chūn chí què yǒu qíng。

仲春二十日后梅花始盛偶成四绝

王世贞

色观空来定几旬,东园初吐屐痕新。sè guān kōng lái dìng jǐ xún,dōng yuán chū tǔ jī hén xīn。
莫嫌春勒梅花晚,也胜无梅负此春。mò xián chūn lēi méi huā wǎn,yě shèng wú méi fù cǐ chūn。

仲春二十日后梅花始盛偶成四绝

王世贞

西园几树玉横斜,雨打风吹一任他。xī yuán jǐ shù yù héng xié,yǔ dǎ fēng chuī yī rèn tā。
纵使春光耗磨尽,不甘三月伴桃花。zòng shǐ chūn guāng hào mó jǐn,bù gān sān yuè bàn táo huā。

仲春二十日后梅花始盛偶成四绝

王世贞

瘦骨崚嶒老不群,怯他春雪爱春云。shòu gǔ léng céng lǎo bù qún,qiè tā chūn xuě ài chūn yún。
自从参得罗浮梦,消息依稀见几分。zì cóng cān dé luó fú mèng,xiāo xī yī xī jiàn jǐ fēn。

赵仁甫孝廉来乞其父墓文留山园少时赋此志别

王世贞

几树孤山雨后香,薄寒憔悴缟衣裳。jǐ shù gū shān yǔ hòu xiāng,báo hán qiáo cuì gǎo yī shang。
未论诗句清堪比,情性都来似赵郎。wèi lùn shī jù qīng kān bǐ,qíng xìng dōu lái shì zhào láng。

赵仁甫孝廉来乞其父墓文留山园少时赋此志别

王世贞

弇园春昼但高眠,箧底都无谀墓钱。yǎn yuán chūn zhòu dàn gāo mián,qiè dǐ dōu wú yú mù qián。
挥草为君生别泪,一江烟雨孝廉船。huī cǎo wèi jūn shēng bié lèi,yī jiāng yān yǔ xiào lián chuán。