古诗词

敬美尚宝弟以七言长律卅句及洪崖图古方壶为寿倚语作答数亦如之而悽然之旨殊矣

王世贞

叨开制府国西陲,听说悬弧已自悲。dāo kāi zhì fǔ guó xī chuí,tīng shuō xuán hú yǐ zì bēi。
晚得一城如斗大,可云千骑上头宜。wǎn dé yī chéng rú dòu dà,kě yún qiān qí shàng tóu yí。
交同矍圃三差在,迹似湘峰九尽疑。jiāo tóng jué pǔ sān chà zài,jì shì xiāng fēng jiǔ jǐn yí。
地远青山无捷径,天寒白雪有连枝。dì yuǎn qīng shān wú jié jìng,tiān hán bái xuě yǒu lián zhī。
洪崖画迹开元代,梁苑罍樽武帝时。hóng yá huà jì kāi yuán dài,liáng yuàn léi zūn wǔ dì shí。
万里并将棠棣颂,百年先废蓼莪诗。wàn lǐ bìng jiāng táng dì sòng,bǎi nián xiān fèi liǎo é shī。
夜听风雨床难接,春勒池塘草更迟。yè tīng fēng yǔ chuáng nán jiē,chūn lēi chí táng cǎo gèng chí。
五短久应输散骑,二难端合避僧弥。wǔ duǎn jiǔ yīng shū sàn qí,èr nán duān hé bì sēng mí。
清朝尚玺强增秩,醉客将军谬保持。qīng cháo shàng xǐ qiáng zēng zhì,zuì kè jiāng jūn miù bǎo chí。
所愿赐绯行简并,宁容剪白表微嗤。suǒ yuàn cì fēi xíng jiǎn bìng,níng róng jiǎn bái biǎo wēi chī。
雄心老骥羞人问,小技雕虫懒众知。xióng xīn lǎo jì xiū rén wèn,xiǎo jì diāo chóng lǎn zhòng zhī。
今是昨非孤抱合,宦情文思一时衰。jīn shì zuó fēi gū bào hé,huàn qíng wén sī yī shí shuāi。
长怜北海如流语,未信平原柰乐词。zhǎng lián běi hǎi rú liú yǔ,wèi xìn píng yuán nài lè cí。
家有鉴湖那用乞,车还下泽不言疲。jiā yǒu jiàn hú nà yòng qǐ,chē hái xià zé bù yán pí。
由来损益多深味,学易年今尚可追。yóu lái sǔn yì duō shēn wèi,xué yì nián jīn shàng kě zhuī。
王世贞

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。 王世贞的作品>>

猜您喜欢

王汝止先生过访弇园有述

王世贞

欲求无谶师,为我谶绮语。yù qiú wú chèn shī,wèi wǒ chèn qǐ yǔ。
三界无处寻,久堕泥犁土。sān jiè wú chù xún,jiǔ duò ní lí tǔ。

陈翁六十于鳦先请诗寿之得一绝句

王世贞

宣发貌如童,藏书比素封。xuān fā mào rú tóng,cáng shū bǐ sù fēng。
何须二千石,有子是元龙。hé xū èr qiān shí,yǒu zi shì yuán lóng。

题画

王世贞

商船一入淮,便问淮阴社。shāng chuán yī rù huái,biàn wèn huái yīn shè。
买酒新城中,来醉旧城下。mǎi jiǔ xīn chéng zhōng,lái zuì jiù chéng xià。

题画

王世贞

甓社湖头暝,维梢酒一杯。pì shè hú tóu míng,wéi shāo jiǔ yī bēi。
不知初月上,疑是蚌珠来。bù zhī chū yuè shàng,yí shì bàng zhū lái。

题画

王世贞

二十四桥月,醉踏未成半。èr shí sì qiáo yuè,zuì tà wèi chéng bàn。
终夜歌吹喧,谁传广陵散。zhōng yè gē chuī xuān,shuí chuán guǎng líng sàn。

题画

王世贞

唤船扬子渡,来往无一刻。huàn chuán yáng zi dù,lái wǎng wú yī kè。
胜作天堑时,乾坤限南北。shèng zuò tiān qiàn shí,qián kūn xiàn nán běi。

题画

王世贞

茅君挟二弟,去骑三白鹄。máo jūn xié èr dì,qù qí sān bái gǔ。
良常西南垂,可能借人宿。liáng cháng xī nán chuí,kě néng jiè rén sù。

题画

王世贞

下为范公祠,上为万笏林。xià wèi fàn gōng cí,shàng wèi wàn hù lín。
空瞻范公笏,不晓范公心。kōng zhān fàn gōng hù,bù xiǎo fàn gōng xīn。

题画

王世贞

拔地一千尺,割城三百亩。bá dì yī qiān chǐ,gē chéng sān bǎi mǔ。
中有万玉山,此腹知不负。zhōng yǒu wàn yù shān,cǐ fù zhī bù fù。

题画

王世贞

载酒垂虹桥,鼓吹乘暝发。zài jiǔ chuí hóng qiáo,gǔ chuī chéng míng fā。
瞥见金波流,七十二残月。piē jiàn jīn bō liú,qī shí èr cán yuè。

题画

王世贞

岳王坟畔松,枝枝尽南向。yuè wáng fén pàn sōng,zhī zhī jǐn nán xiàng。
无那临皋亭,国书偏北上。wú nà lín gāo tíng,guó shū piān běi shàng。

题画

王世贞

栖云佛堂顶,流水僧寮下。qī yún fú táng dǐng,liú shuǐ sēng liáo xià。
为恋清梵音,跳珠不成写。wèi liàn qīng fàn yīn,tiào zhū bù chéng xiě。

南昌饶生善医余友王茂才有隐疾能起之索二绝句一韵以赠

王世贞

探囊得秘药,投杖已沈疴。tàn náng dé mì yào,tóu zhàng yǐ shěn kē。
试语天帝栎,论功应孰多。shì yǔ tiān dì lì,lùn gōng yīng shú duō。

南昌饶生善医余友王茂才有隐疾能起之索二绝句一韵以赠

王世贞

博得群珠赠,王郎起卧疴。bó dé qún zhū zèng,wáng láng qǐ wò kē。
如逢魏侯疾,转见赐车多。rú féng wèi hóu jí,zhuǎn jiàn cì chē duō。

嘉则长卿复以五言绝句二十首博和有如乐府者有如咏史者漫为倚答当更许我事不许我情也仰山师云神道则不无佛法须还老夫在一笑避雨陵

王世贞

昔闻六龙驾,蜿蜒二陵间。xī wén liù lóng jià,wān yán èr líng jiān。
至今风雨后,清跸满空山。zhì jīn fēng yǔ hòu,qīng bì mǎn kōng shān。