古诗词

敬美尚宝弟以七言长律卅句及洪崖图古方壶为寿倚语作答数亦如之而悽然之旨殊矣

王世贞

叨开制府国西陲,听说悬弧已自悲。dāo kāi zhì fǔ guó xī chuí,tīng shuō xuán hú yǐ zì bēi。
晚得一城如斗大,可云千骑上头宜。wǎn dé yī chéng rú dòu dà,kě yún qiān qí shàng tóu yí。
交同矍圃三差在,迹似湘峰九尽疑。jiāo tóng jué pǔ sān chà zài,jì shì xiāng fēng jiǔ jǐn yí。
地远青山无捷径,天寒白雪有连枝。dì yuǎn qīng shān wú jié jìng,tiān hán bái xuě yǒu lián zhī。
洪崖画迹开元代,梁苑罍樽武帝时。hóng yá huà jì kāi yuán dài,liáng yuàn léi zūn wǔ dì shí。
万里并将棠棣颂,百年先废蓼莪诗。wàn lǐ bìng jiāng táng dì sòng,bǎi nián xiān fèi liǎo é shī。
夜听风雨床难接,春勒池塘草更迟。yè tīng fēng yǔ chuáng nán jiē,chūn lēi chí táng cǎo gèng chí。
五短久应输散骑,二难端合避僧弥。wǔ duǎn jiǔ yīng shū sàn qí,èr nán duān hé bì sēng mí。
清朝尚玺强增秩,醉客将军谬保持。qīng cháo shàng xǐ qiáng zēng zhì,zuì kè jiāng jūn miù bǎo chí。
所愿赐绯行简并,宁容剪白表微嗤。suǒ yuàn cì fēi xíng jiǎn bìng,níng róng jiǎn bái biǎo wēi chī。
雄心老骥羞人问,小技雕虫懒众知。xióng xīn lǎo jì xiū rén wèn,xiǎo jì diāo chóng lǎn zhòng zhī。
今是昨非孤抱合,宦情文思一时衰。jīn shì zuó fēi gū bào hé,huàn qíng wén sī yī shí shuāi。
长怜北海如流语,未信平原柰乐词。zhǎng lián běi hǎi rú liú yǔ,wèi xìn píng yuán nài lè cí。
家有鉴湖那用乞,车还下泽不言疲。jiā yǒu jiàn hú nà yòng qǐ,chē hái xià zé bù yán pí。
由来损益多深味,学易年今尚可追。yóu lái sǔn yì duō shēn wèi,xué yì nián jīn shàng kě zhuī。
王世贞

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。 王世贞的作品>>

猜您喜欢

楚人刘司封父母

王世贞

司封封事九天开,云锦天书五色裁。sī fēng fēng shì jiǔ tiān kāi,yún jǐn tiān shū wǔ sè cái。
自是仙郎亲捧致,不烦丹凤为衔来。zì shì xiān láng qīn pěng zhì,bù fán dān fèng wèi xián lái。

楚人刘司封父母

王世贞

几度玄都鬓未华,武陵春事近堪夸。jǐ dù xuán dōu bìn wèi huá,wǔ líng chūn shì jìn kān kuā。
移将度索山头种,来作桃源万树花。yí jiāng dù suǒ shān tóu zhǒng,lái zuò táo yuán wàn shù huā。

楚人刘司封父母

王世贞

白鹿衔芝度彩云,巫山为鬓水为裙。bái lù xián zhī dù cǎi yún,wū shān wèi bìn shuǐ wèi qún。
何人得似刘纲妇,名姓双教玉帝闻。hé rén dé shì liú gāng fù,míng xìng shuāng jiào yù dì wén。

挽金坛曹生生今太史公爱子也美秀而文弱冠摧折余虽素昧颜色颇辱神契陆汝陈来徵薤露之章因成五绝俾歌而焚之墓

王世贞

只解新词入锦囊,不知天上爱文章。zhǐ jiě xīn cí rù jǐn náng,bù zhī tiān shàng ài wén zhāng。
玉楼应是春光好,肯恋君家白玉堂。yù lóu yīng shì chūn guāng hǎo,kěn liàn jūn jiā bái yù táng。

挽金坛曹生生今太史公爱子也美秀而文弱冠摧折余虽素昧颜色颇辱神契陆汝陈来徵薤露之章因成五绝俾歌而焚之墓

王世贞

高楼空自遏云新,船到南徐便怆神。gāo lóu kōng zì è yún xīn,chuán dào nán xú biàn chuàng shén。
今日郗公门下客,始知强半为嘉宾。jīn rì xī gōng mén xià kè,shǐ zhī qiáng bàn wèi jiā bīn。

挽金坛曹生生今太史公爱子也美秀而文弱冠摧折余虽素昧颜色颇辱神契陆汝陈来徵薤露之章因成五绝俾歌而焚之墓

王世贞

空将汗血表祯符,不见骅骝一过都。kōng jiāng hàn xuè biǎo zhēn fú,bù jiàn huá liú yī guò dōu。
剩有遗编数行在,九泉应自胜曹蜍。shèng yǒu yí biān shù xíng zài,jiǔ quán yīng zì shèng cáo chú。

挽金坛曹生生今太史公爱子也美秀而文弱冠摧折余虽素昧颜色颇辱神契陆汝陈来徵薤露之章因成五绝俾歌而焚之墓

王世贞

劳君载酒蒜山傍,未许春风十日狂。láo jūn zài jiǔ suàn shān bàng,wèi xǔ chūn fēng shí rì kuáng。
一曲延陵歌作剑,白杨堆里泣秋霜。yī qū yán líng gē zuò jiàn,bái yáng duī lǐ qì qiū shuāng。

挽金坛曹生生今太史公爱子也美秀而文弱冠摧折余虽素昧颜色颇辱神契陆汝陈来徵薤露之章因成五绝俾歌而焚之墓

王世贞

闺中双箸夜流红,架上千牙昼已空。guī zhōng shuāng zhù yè liú hóng,jià shàng qiān yá zhòu yǐ kōng。
听罢丹阳垂老句,可能还作顾非熊。tīng bà dān yáng chuí lǎo jù,kě néng hái zuò gù fēi xióng。

调瞻美

王世贞

自缘耽酒厌时名,数亩溪田手自耕。zì yuán dān jiǔ yàn shí míng,shù mǔ xī tián shǒu zì gēng。
俱道鹿门多气象,近来添得醉先生。jù dào lù mén duō qì xiàng,jìn lái tiān dé zuì xiān shēng。

戚将军赠宝剑歌

王世贞

暂脱将军铁裲裆,辘轳垂首匣无光。zàn tuō jiāng jūn tiě liǎng dāng,lù lú chuí shǒu xiá wú guāng。
十年侠血沾犹暖,不试燕然顶上霜。shí nián xiá xuè zhān yóu nuǎn,bù shì yàn rán dǐng shàng shuāng。

戚将军赠宝剑歌

王世贞

铸成胡冶笑相看,朵朵莲花映日寒。zhù chéng hú yě xiào xiāng kàn,duǒ duǒ lián huā yìng rì hán。
自是君家第三剑,当年不遣赠来丹。zì shì jūn jiā dì sān jiàn,dāng nián bù qiǎn zèng lái dān。

戚将军赠宝剑歌

王世贞

永夜清铅泪自流,不从飞将取封侯。yǒng yè qīng qiān lèi zì liú,bù cóng fēi jiāng qǔ fēng hóu。
由来龙蹻山人晓,踏上瑶京十二楼。yóu lái lóng juē shān rén xiǎo,tà shàng yáo jīng shí èr lóu。

戚将军赠宝剑歌

王世贞

毋嫌声价抵千金,一寸纯钩一寸心。wú xián shēng jià dǐ qiān jīn,yī cùn chún gōu yī cùn xīn。
欲识命轻恩重处,灞陵风雨夜来深。yù shí mìng qīng ēn zhòng chù,bà líng fēng yǔ yè lái shēn。

戚将军赠宝剑歌

王世贞

曾向沧流剸怒鲸,酒阑分手赠书生。céng xiàng cāng liú tuán nù jīng,jiǔ lán fēn shǒu zèng shū shēng。
芙蓉涩尽鱼鳞老,总为人间事渐平。fú róng sè jǐn yú lín lǎo,zǒng wèi rén jiān shì jiàn píng。

戚将军赠宝剑歌

王世贞

霜华出匣影迷离,懒傍商山刈紫芝。shuāng huá chū xiá yǐng mí lí,lǎn bàng shāng shān yì zǐ zhī。
腰下长镰来便妒,不须风雨论雄雌。yāo xià zhǎng lián lái biàn dù,bù xū fēng yǔ lùn xióng cí。