古诗词

拟古七十首李都尉陵从军

王世贞

微寄迫如丝,将适千里道。wēi jì pò rú sī,jiāng shì qiān lǐ dào。
仳心怜友于,言饯春原草。pǐ xīn lián yǒu yú,yán jiàn chūn yuán cǎo。
顾听双鸰鸣,何以泄予抱。gù tīng shuāng líng míng,hé yǐ xiè yǔ bào。
解缆羡归潮,回膺怨层岛。jiě lǎn xiàn guī cháo,huí yīng yuàn céng dǎo。
遥遥西陵浦,宛宛澄波流。yáo yáo xī líng pǔ,wǎn wǎn chéng bō liú。
飘飘惊风发,汤汤沸陵丘。piāo piāo jīng fēng fā,tāng tāng fèi líng qiū。
挥锋割舲楫,吹素染旌斿。huī fēng gē líng jí,chuī sù rǎn jīng yóu。
八荒无岐色,七圣迷所由。bā huāng wú qí sè,qī shèng mí suǒ yóu。
宾俦久告绝,含悰将诉谁。bīn chóu jiǔ gào jué,hán cóng jiāng sù shuí。
仰希退飞鹢,俯感触藩羝。yǎng xī tuì fēi yì,fǔ gǎn chù fān dī。
冥息胪故欢,端居奏新悲。míng xī lú gù huān,duān jū zòu xīn bēi。
悲新缠难遣,欢故杳莫追。bēi xīn chán nán qiǎn,huān gù yǎo mò zhuī。
园林饶奇趣,往往媚居人。yuán lín ráo qí qù,wǎng wǎng mèi jū rén。
哲兄昔领袖,伊予并沈沦。zhé xiōng xī lǐng xiù,yī yǔ bìng shěn lún。
篇裁不孤赏,席至无只陈。piān cái bù gū shǎng,xí zhì wú zhǐ chén。
华月在清圭,武夫映见珍。huá yuè zài qīng guī,wǔ fū yìng jiàn zhēn。
予行浩未已,子处将何如。yǔ xíng hào wèi yǐ,zi chù jiāng hé rú。
青葱东斋沼,有无长新蒲。qīng cōng dōng zhāi zhǎo,yǒu wú zhǎng xīn pú。
紫箨解修篁,文鸳弄鸣雏。zǐ tuò jiě xiū huáng,wén yuān nòng míng chú。
从容命觞咏,倘以及睽孤。cóng róng mìng shāng yǒng,tǎng yǐ jí kuí gū。
王世贞

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。 王世贞的作品>>

猜您喜欢

碧玉歌

王世贞

碧玉好女儿,自谦无倾城。bì yù hǎo nǚ ér,zì qiān wú qīng chéng。
阿大李家姊,枉得佳人名。ā dà lǐ jiā zǐ,wǎng dé jiā rén míng。

丁督护歌

王世贞

督护初北征,挥手便作去。dū hù chū běi zhēng,huī shǒu biàn zuò qù。
可怜杨子水,画成死生路。kě lián yáng zi shuǐ,huà chéng sǐ shēng lù。

丁督护歌

王世贞

红罗八角帐,摺摺鸳鸯嘴。hóng luó bā jiǎo zhàng,zhé zhé yuān yāng zuǐ。
懊念丁督护,不肯为侬死。ào niàn dīng dū hù,bù kěn wèi nóng sǐ。

白团扇歌

王世贞

郎持白团扇,商风来吹袖。láng chí bái tuán shàn,shāng fēng lái chuī xiù。
宁为便拆坏,不忍离郎手。níng wèi biàn chāi huài,bù rěn lí láng shǒu。

明下童曲

王世贞

结束珊瑚钩,㚟跃果下骝。jié shù shān hú gōu,chuò yuè guǒ xià liú。
问渠那得尔,祖父豫章侯。wèn qú nà dé ěr,zǔ fù yù zhāng hóu。

同生曲

王世贞

郎年十六少,十五女有馀。láng nián shí liù shǎo,shí wǔ nǚ yǒu yú。
携手西陵下,琼瑶双不如。xié shǒu xī líng xià,qióng yáo shuāng bù rú。

采莲童曲

王世贞

莲童白如雪,见侬眼相媚。lián tóng bái rú xuě,jiàn nóng yǎn xiāng mèi。
侬家在南垞,井傍双杨树。nóng jiā zài nán chá,jǐng bàng shuāng yáng shù。

江陵女歌

王世贞

流凘结作冰,冰化复为凘。liú sī jié zuò bīng,bīng huà fù wèi sī。
与郎心相变,还我未见时。yǔ láng xīn xiāng biàn,hái wǒ wèi jiàn shí。

青阳度

王世贞

堂前女萝草,缠绵依松柏。táng qián nǚ luó cǎo,chán mián yī sōng bǎi。
虽怀千秋契,亮无齐年质。suī huái qiān qiū qì,liàng wú qí nián zhì。

襄阳蹋铜鞮

王世贞

重铠飞上马,桃花汗金铃。zhòng kǎi fēi shàng mǎ,táo huā hàn jīn líng。
儿是襄阳客,助汝下台城。ér shì xiāng yáng kè,zhù rǔ xià tái chéng。

翳乐

王世贞

百淬扬州水,秦王照胆铜。bǎi cuì yáng zhōu shuǐ,qín wáng zhào dǎn tóng。
欢今心意变,不将持赠侬。huān jīn xīn yì biàn,bù jiāng chí zèng nóng。

那呵滩

王世贞

郎来如上滩,五步三步留。láng lái rú shàng tān,wǔ bù sān bù liú。
郎去如下滩,瞥疾不回头。láng qù rú xià tān,piē jí bù huí tóu。

采桑度

王世贞

东家乞蚕种,西家乞柔桑。dōng jiā qǐ cán zhǒng,xī jiā qǐ róu sāng。
桑蚕尚未得,许欢制衣裳。sāng cán shàng wèi dé,xǔ huān zhì yī shang。

采桑度

王世贞

使君停五马,不复顾蚕饥。shǐ jūn tíng wǔ mǎ,bù fù gù cán jī。
侬不食桑叶,那得腹中丝。nóng bù shí sāng yè,nà dé fù zhōng sī。

采桑度

王世贞

侬归亦未久,欢去俄已远。nóng guī yì wèi jiǔ,huān qù é yǐ yuǎn。
下水一尺深,上篙一尺短。xià shuǐ yī chǐ shēn,shàng gāo yī chǐ duǎn。