古诗词

题马远十二水

王世贞

上帝两带垂,长江黄河流。shàng dì liǎng dài chuí,zhǎng jiāng huáng hé liú。
昆仑触天漏,下贮海一抔。kūn lún chù tiān lòu,xià zhù hǎi yī póu。
震泽与洞庭,汇作东南沤。zhèn zé yǔ dòng tíng,huì zuò dōng nán ōu。
风云出千变,日月浴双辀。fēng yún chū qiān biàn,rì yuè yù shuāng zhōu。
泓渟写秋星,萧瑟竞素湫。hóng tíng xiě qiū xīng,xiāo sè jìng sù jiǎo。
木落清浅出,石压琮琤抽。mù luò qīng qiǎn chū,shí yā cóng chēng chōu。
其细沫贯珠,巨者膏九州。qí xì mò guàn zhū,jù zhě gāo jiǔ zhōu。
谁能传此神,毋乃宋马侯。shuí néng chuán cǐ shén,wú nǎi sòng mǎ hóu。
解衣盘礴初,已动冯夷愁。jiě yī pán bó chū,yǐ dòng féng yí chóu。
天一臆间吐,派九笔底收。tiān yī yì jiān tǔ,pài jiǔ bǐ dǐ shōu。
生绡十二幅,幅幅穷雕锼。shēng xiāo shí èr fú,fú fú qióng diāo sōu。
惜昔进御时,陡豁神龙眸。xī xī jìn yù shí,dǒu huō shén lóng móu。
遂令大同殿,涛声撼床头。suì lìng dà tóng diàn,tāo shēng hàn chuáng tóu。
六宫摄其魄,所以不欲留。liù gōng shè qí pò,suǒ yǐ bù yù liú。
杨妹即大家,女史司校雠。yáng mèi jí dà jiā,nǚ shǐ sī xiào chóu。
朱填六玉箸,墨宛四银钩。zhū tián liù yù zhù,mò wǎn sì yín gōu。
锦缥赐两府,青缃润千秋。jǐn piāo cì liǎng fǔ,qīng xiāng rùn qiān qiū。
晴窗乍开阅,如练沾衣褠。qíng chuāng zhà kāi yuè,rú liàn zhān yī gōu。
恍作银汉翻,浸我白玉楼。huǎng zuò yín hàn fān,jìn wǒ bái yù lóu。
当其郁怒笔,楣表腾蛟虬。dāng qí yù nù bǐ,méi biǎo téng jiāo qiú。
及乎汩舒徐,遥颈延鹜鸥。jí hū gǔ shū xú,yáo jǐng yán wù ōu。
动则开智乐,渊然与心谋。dòng zé kāi zhì lè,yuān rán yǔ xīn móu。
老思鉴湖曲,兴尽剡溪舟。lǎo sī jiàn hú qū,xīng jǐn shàn xī zhōu。
左壁桑氏经,右图供卧游。zuǒ bì sāng shì jīng,yòu tú gōng wò yóu。
那能学神禹,胼胝终荒丘。nà néng xué shén yǔ,pián zhī zhōng huāng qiū。
王世贞

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。 王世贞的作品>>

猜您喜欢

闻台抨不行有感

王世贞

当时诤臣论,夫岂谤书函。dāng shí zhèng chén lùn,fū qǐ bàng shū hán。
执政宽相假,流言转自惭。zhí zhèng kuān xiāng jiǎ,liú yán zhuǎn zì cán。
本应呼第五,不合受朝三。běn yīng hū dì wǔ,bù hé shòu cháo sān。
遂我初衣后,秋风农圃谙。suì wǒ chū yī hòu,qiū fēng nóng pǔ ān。

赠白云上人

王世贞

爱汝白云色,萧萧佛日间。ài rǔ bái yún sè,xiāo xiāo fú rì jiān。
有时归法钵,无意卧禅关。yǒu shí guī fǎ bō,wú yì wò chán guān。
生灭了何碍,卷舒长自闲。shēng miè le hé ài,juǎn shū zhǎng zì xián。
寻常足避世,莫买沃洲山。xún cháng zú bì shì,mò mǎi wò zhōu shān。

沈母挽章

王世贞

范子成公父,宜家是伯鸾。fàn zi chéng gōng fù,yí jiā shì bó luán。
闺中新凤诏,机畔旧熊丸。guī zhōng xīn fèng zhào,jī pàn jiù xióng wán。
慈竹吴江冷,啼魂蜀道难。cí zhú wú jiāng lěng,tí hún shǔ dào nán。
欲挥彤管述,心折泪仍残。yù huī tóng guǎn shù,xīn zhé lèi réng cán。

新安汪惟一徐使君子与门人也以尝侍李于鳞先生刻其白雪楼集赋二章赠之

王世贞

客有儒中侠,人怜身后名。kè yǒu rú zhōng xiá,rén lián shēn hòu míng。
言从徐孺子,得尚济南生。yán cóng xú rú zi,dé shàng jì nán shēng。
山水存遗操,冰霜问旧盟。shān shuǐ cún yí cāo,bīng shuāng wèn jiù méng。
莫将青凤翮,到处觅兼城。mò jiāng qīng fèng hé,dào chù mì jiān chéng。

新安汪惟一徐使君子与门人也以尝侍李于鳞先生刻其白雪楼集赋二章赠之

王世贞

识汝沾沾意,曾因御李君。shí rǔ zhān zhān yì,céng yīn yù lǐ jūn。
死犹能借客,生可罢论文。sǐ yóu néng jiè kè,shēng kě bà lùn wén。
附骥吾何有,登龙世所闻。fù jì wú hé yǒu,dēng lóng shì suǒ wén。
只应今夜月,鹤背怅离群。zhǐ yīng jīn yè yuè,hè bèi chàng lí qún。

病后程子访我园居小饮作

王世贞

起色缘君动,衔杯转自真。qǐ sè yuán jūn dòng,xián bēi zhuǎn zì zhēn。
材高聊玩世,年少不窥人。cái gāo liáo wán shì,nián shǎo bù kuī rén。
池草诗情晚,岩花酒态新。chí cǎo shī qíng wǎn,yán huā jiǔ tài xīn。
即论吾党外,谁不傍风尘。jí lùn wú dǎng wài,shuí bù bàng fēng chén。

为曹比部送长洲张令入佐比部郎

王世贞

我爱张平子,贤声众不如。wǒ ài zhāng píng zi,xián shēng zhòng bù rú。
棠阴过夏茂,凫影入秋舒。táng yīn guò xià mào,fú yǐng rù qiū shū。
已制吴门锦,还司城旦书。yǐ zhì wú mén jǐn,hái sī chéng dàn shū。
曹丘能念旧,不惜重吹嘘。cáo qiū néng niàn jiù,bù xī zhòng chuī xū。

为曹比部送长洲张令入佐比部郎

王世贞

列宿徵书重,干夫拥旆迟。liè sù zhēng shū zhòng,gàn fū yōng pèi chí。
令君青雀舫,仙吏白云司。lìng jūn qīng què fǎng,xiān lì bái yún sī。
汉法霜同峻,吴郊雨自私。hàn fǎ shuāng tóng jùn,wú jiāo yǔ zì sī。
虔刀吾旧佩,脱赠为明时。qián dāo wú jiù pèi,tuō zèng wèi míng shí。

答徐文果

王世贞

自失而翁后,风流思不胜。zì shī ér wēng hòu,fēng liú sī bù shèng。
绝怜徐孺子,时及柳吴兴。jué lián xú rú zi,shí jí liǔ wú xīng。
天目寒逾峻,湖心雨自曾。tiān mù hán yú jùn,hú xīn yǔ zì céng。
菰芦最深处,鳞素一堪凭。gū lú zuì shēn chù,lín sù yī kān píng。

奉寄翁少司马

王世贞

三持直指节,两拜夏官卿。sān chí zhí zhǐ jié,liǎng bài xià guān qīng。
身力从君父,行藏有重轻。shēn lì cóng jūn fù,xíng cáng yǒu zhòng qīng。
尽抛封赏去,不减孝廉名。jǐn pāo fēng shǎng qù,bù jiǎn xiào lián míng。
只恐干星象,羊裘隐未成。zhǐ kǒng gàn xīng xiàng,yáng qiú yǐn wèi chéng。

大梁王君用章既去昆山为客部副郎邑人俞仲蔚集古语为八咏饯行要余与家弟和之各得四首毋论其辞之当与否而感德怀贤要自不异也威凤栖梧桐

王世贞

圣时不虚瑞,有凤下高桐。shèng shí bù xū ruì,yǒu fèng xià gāo tóng。
含苞媚朝日,鸣律和春风。hán bāo mèi cháo rì,míng lǜ hé chūn fēng。
揽德辉何晚,将雏曲未空。lǎn dé huī hé wǎn,jiāng chú qū wèi kōng。
俱言阿阁贵,非仍枳棘丛。jù yán ā gé guì,fēi réng zhǐ jí cóng。

大梁王君用章既去昆山为客部副郎邑人俞仲蔚集古语为八咏饯行要余与家弟和之各得四首毋论其辞之当与否而感德怀贤要自不异也威凤栖梧桐

王世贞

汴水似天河,星查暂一过。biàn shuǐ shì tiān hé,xīng chá zàn yī guò。
鸣鼍彻遥汉,飞鹢凌清波。míng tuó chè yáo hàn,fēi yì líng qīng bō。
洛客思归引,吴侬于蔿歌。luò kè sī guī yǐn,wú nóng yú wěi gē。
不取支机石,其如压载何。bù qǔ zhī jī shí,qí rú yā zài hé。

大梁王君用章既去昆山为客部副郎邑人俞仲蔚集古语为八咏饯行要余与家弟和之各得四首毋论其辞之当与否而感德怀贤要自不异也威凤栖梧桐

王世贞

春云处处生,蔼蔼复盈盈。chūn yún chù chù shēng,ǎi ǎi fù yíng yíng。
恍如飞盖落,忽与去帆平。huǎng rú fēi gài luò,hū yǔ qù fān píng。
泄彩迎回照,乘虚薄太清。xiè cǎi yíng huí zhào,chéng xū báo tài qīng。
惠休无怨别,早晚丽神京。huì xiū wú yuàn bié,zǎo wǎn lì shén jīng。

大梁王君用章既去昆山为客部副郎邑人俞仲蔚集古语为八咏饯行要余与家弟和之各得四首毋论其辞之当与否而感德怀贤要自不异也威凤栖梧桐

王世贞

半刺威仪重,典客声名高。bàn cì wēi yí zhòng,diǎn kè shēng míng gāo。
徵贤下梁榻,问俗见干旄。zhēng xián xià liáng tà,wèn sú jiàn gàn máo。
翠舄晨双去,瑶琴夜一操。cuì xì chén shuāng qù,yáo qín yè yī cāo。
只应今仲蔚,穷巷又蓬蒿。zhǐ yīng jīn zhòng wèi,qióng xiàng yòu péng hāo。

送陈司训迁高邮

王世贞

不断江南北,春风桃李香。bù duàn jiāng nán běi,chūn fēng táo lǐ xiāng。
珠还收甓社,剑已铸干将。zhū hái shōu pì shè,jiàn yǐ zhù gàn jiāng。
少郁冲星色,仍开照夜光。shǎo yù chōng xīng sè,réng kāi zhào yè guāng。
儒官到自好,何必去游梁。rú guān dào zì hǎo,hé bì qù yóu liáng。